Chương trước
Chương sau
Ba vị chưởng môn không nhịn được trở nên hưng phấn, lại lần nữa truyền lệnh, lệnh các đệ tử các phái ra sức.
Huyền Vi cũng hưng phấn, bởi vì thật nhìn thấy một tia hy vọng. Nhưng ngoài hưng phấn cũng có chút phẫn nộ, giận các tướng sĩ Vệ quốc nhu nhược, nếu sớm ra sức tử chiến như vậy, Vệ quốc sao sẽ rơi xuống mức độ như vậy? Cần gì phải bị người gác đao ở trên cổ nhục nhã.
Cao Phẩm từ trên sườn dốc thứ nhất cưỡi ngựa rong ruổi lao xuống, một đường lùi lại.
Vọt qua bình nguyên, lúc tiếp cận rừng cây ở sườn dốc thứ hai, Cao Phẩm nhìn trưởng lão của Khí Vân Tông phất tay, làm cái thủ thế "chặt".
Trưởng lão kia gật đầu, lập tức phi thân rời đi, bàn giao cho đám tu sĩ trốn vào trong rừng, ngăn cản tu sĩ Vệ quốc đến trước một bước.
Đợi binh mã Tấn quốc vọt qua, tu sĩ Tấn quốc vừa đánh vừa lui, kiếm khí trong tay phách chém lung tung, từng cây từng cây bị chém ngã.
Trong rừng cây, gần một phần ba cây cối ngã xuống.
Trên sườn dốc thứ hai có tiếng kèn lệnh vang lên, tu sĩ Tấn quốc ngăn cản bắt đầu toàn diện lùi lại.
Tu sĩ Vệ quốc đuổi theo, trên sườn dốc thứ hai b ắn ra mưa tên và mâu thép, mâu thép kia từng cây từng cây hạ xuống, thật có thể nói vỡ bia nứt đá, làm tu sĩ Vệ quốc tử thương thảm trọng, bức những người này lùi lại, dồn dập tránh né ở phía sau cây cối chưa đổ, chờ đợi nhân mã ở hậu phương chạy tới, để cung tiễn thủ triển khai phản áp chế.
Nhân mã Vệ quốc vọt tới, ở dưới tình huống cây cối ngã tứ tung, tốc độ chậm lại không ít.
Hô Diên Vô Hận cưỡi ngựa xông lên sườn dốc thứ nhất, phóng tầm mắt trông về sườn dốc thứ hai, cười lạnh một tiếng.
“Quả thế!
Nhìn thấy núi rừng loạn thất bát tao, một tướng nói:
“Quả nhiên chặt. Đại soái, chẳng lẽ muốn hỏa công?
Hô Diên Vô Hận ừm một tiếng.
“Công sự phòng ngự trọng địa của quân địch ở trên Tam Đạo Cốc, chặt nơi đây, làm muốn mượn hỏa thế.
Một tướng khác cả kinh nói:
“Đại soái, một khi lửa cháy, là nhân gian Luyện Ngục, đã biết, vì sao không hạ lệnh rút về?
Hô Diên Vô Hận:
“Bởi vì ta không muốn để cho binh sĩ Tề quốc chết uổng!
Vừa dứt lời, trên sườn dốc thứ hai ánh lửa bay vụt, hỏa tiễn tán loạn, bình dầu hỏa tung bay, cây cối là chất dẫn cháy, trong nháy mắt hóa thành biển lửa, binh mã Vệ quốc rơi vào trong biển lửa có thể nói cực kỳ thê thảm, quả thật như Luyện Ngục nhân gian.
Cao Phẩm cưỡi ngựa ở trên dốc, xa xa trông về sườn dốc thứ nhất, có vẻ như tự nhủ:
“Hô Diên Vô Hận, có dám đến hay không?
Trên sườn dốc thứ nhất, đám người Huyền Vi phóng ngựa qua nhìn thấy, Huyền Vi kêu sợ hãi:
“Thượng tướng quân, còn không hạ lệnh lùi lại?
Hô Diên Vô Hận trầm giọng nói:
“Rừng rậm phía trước, ta lặp đi lặp lại tính toán qua, phạm vi không đủ, thế lửa không thể kéo dài, chỉ cần tu sĩ ra sức mở đường, tướng sĩ dùng sức xung kích, nhất định có thể giết tới!
Chưởng môn Linh Hư Phủ Thường Lâm Tiên lớn tiếng nói:
“Vì sao không chờ hỏa thế diệt lại xông lên? Ngươi là muốn mượn tay quân Tấn đuổi tận giết tuyệt binh mã Vệ quốc ta sao?
“Chuyện cười!
Hô Diên Vô Hận khinh thường, nhấc tay chỉ về hai bên.
“Ngươi nhìn hai cánh sườn dốc, thế núi tương giáp, quân Tấn sớm có một bộ phận nhân mã áp chế, không để quân ta leo. Bây giờ chủ lực quân Tấn ở chính diện, một khi quân ta chờ lửa tắt, quân Tấn tất chia quân lên núi.
“Trước mắt hai sườn dốc chật hẹp, nhân mã tập hợp quá dày, không cách nào triển khai ra, nếu quân Tấn chia quân lên núi từ hai bên giáp công, ngươi có nghĩ tới hậu quả không?
Thường Lâm Tiên không còn gì để nói, chưởng môn Thủ Chính Các Tàng Phong cả giận nói:
“Vậy thì để nhân mã lùi lại, để người xông vào trong biển lửa là chuyện gì xảy ra?
Hô Diên Vô Hận lập tức chỉ vào mũi hắn quát.
“Hoang đường! Nếu như quân ta triệt, ngươi còn muốn đoạt lại sườn dốc thứ nhất lần nữa hay sao? Vì sao Cao Phẩm lui giữ nơi đây đề phòng, ngươi tưởng hắn là kẻ ngu si sao? Yếu hại chân chính của Tam Đạo Cốc là ở hai cánh, chỉ cần hắn phải một ít nhân mã là có thể bảo vệ hai cánh của Tam Đạo Cốc, mà sườn dốc thứ nhất độ rộng có hạn, trọng binh rất khó bố trận, một khi chính diện không thủ được, hắn chỉ cần tăng binh lực ở hai cánh giáp công, cung tiễn thủ ở trên cao xạ kích xuống, quân ta liền thành mục tiêu sống!
“Nếu như hắn lại phối lấy chính diện tiến công, sẽ rất dễ dàng đoạt lại sườn dốc thứ nhất, có thể lặp đi lặp lại lùi về sau đó tiến công tiêu hao binh lực của chúng ta! Hiện tại chính là muốn nhân lúc hắn còn chưa chia quân hai cánh, mới có khả năng thừa thế xông lên đánh hạ Tam Đạo Cốc!
Tàng Phong không có gì để nói.
Hô Diên Vô Hận hét:
“Truyền lệnh đại quân, ổn định trận tuyến tiến lên, không cho phép tướng sĩ Vệ quốc lùi về sau, người tự ý lùi, bức ép xung kích!
Quân Tề tiến lên, trắng trợn ám sát hoặc bắn giết tướng sĩ Vệ quốc lùi về sau, làm cho tướng sĩ Vệ quốc không thể không vọt tới trước tìm kiếm đường sống.
Lúc này tam đại phái của Vệ quốc cũng chỉ có thể tin tưởng Hô Diên Vô Hận, lệnh tu sĩ Vệ quốc liều mạng.
Thảm tượng trước mắt làm Huyền Vi rưng rưng, Đường Nghi cũng lo lắng, Thượng Thanh Tông cũng có một phần đệ tử xung phong a.
Giờ phút này, người Vệ quốc đều hiểu, Hô Diên Vô Hận chơi chiêu này, là không muốn lấy tính mạng tướng sĩ Tề quốc đi lấp, mà là muốn lấy tính mạng tướng sĩ Vệ quốc mở đường.
Tu sĩ Vệ quốc liều mạng thi pháp dập lửa, mở ra hỏa đạo.
Nhưng lửa vừa tắt, phía trên hỏa tiễn bắn tới, còn có dầu bình nện xuống… lại làm hỏa thế dấy lên, quân Vệ xông tới thân hãm ở trong biển lửa gào khóc thê lương.
Trong không khí khắp nơi tràn ngập mùi cháy khét, khói đặc cuồn cuộn, quân Vệ nhất thời tử thương vô số, kể cả bị quân Tề chém giết.
Tu sĩ cường hành mở ra hỏa đạo cũng tìm được biện pháp giải quyết, thi pháp đập vỡ tan cây cối, quả nhiên làm thế lửa nhanh chóng yếu bớt.
Đối mặt quân Tề giết chóc thúc giục, tướng sĩ Vệ quốc rốt cuộc tìm được đường sống, giẫm lên than cốc liều mạng xông tới.
Mưa tên và mâu thép lại trút xuống như nước, tiếng kêu thảm thiết không ngừng, trên đất không biết ngã xuống bao nhiêu thi thể, người phía dưới thì giẫm lên thi thể xông tới.
“Hô Diên Bảo!
Hô Diên Vô Hận quát.
Trưởng tử Hô Diên Bảo lập tức cưỡi ngựa ra khỏi hàng, chắp tay nói:
“Có mạt tướng!
Hô Diên Vô Hận chỉ sườn dốc thứ hai.
“Thủ quân của Cao Phẩm có hạn, sẽ không cùng chúng ta liều tiêu hao binh lực, trọng địa phòng ngự chân chính của hắn ở sườn dốc thứ ba, chờ một chút đại quân toàn lực tiến lên, hắn tất nhiên hạ lệnh lùi lại, ý đồ lui giữ sườn dốc thứ ba cố thủ, sau đó chia quân hai cánh giáp công. Hắn đang dụ ta thâm nhập, nhưng không biết này là cơ hội tốt để quân ta đoạt được Tam Đạo Cốc, ngươi lệnh Kiêu Kỵ Quân làm tốt chuẩn bị xuất kích, một khi quân Tấn bỏ thủ sườn dốc thứ hai, Kiêu Kỵ Quân lập tức đột kích, nhân lúc quân Tấn chưa toàn diện rút về chặn lại, bức thủ quân ở sườn dốc thứ ba đến cứu viện, một khi cục diện hỗn chiến hình thành, bằng vào ưu thế binh lực của ta, tất phá Tam Đạo Cốc!
Chưởng môn tam đại phái nhìn nhau, lại nhìn thấy hy vọng, nghe xong đối phương nói, phát hiện luận đánh trận còn phải là đám người này mới được.
“Mạt tướng tuân lệnh!
Hô Diên Bảo chắp tay lĩnh mệnh.
Đối mặt phía dưới tử thương thảm tượng, Cao Phẩm mặt không hề cảm xúc, hắn đã nhìn quen loại tình cảnh này.
Một tên tu sĩ từ trên người phi cầm bay xuống, rơi ở trên sườn dốc thứ hai, bẩm báo:
“Đại soái, ở hậu phương của sườn dốc thứ nhất, Kiêu Kỵ Quân đang tập kết!
“Biết rồi.
Cao Phẩm phất phất tay, đợi người lui ra, không khỏi cười gằn:
“Xem ra biện pháp của Kim Tước thật hữu hiệu, kéo, kéo đến đối phương không chịu đựng được tự nhiên sẽ bước sai đường. Lại muốn ở vùng núi dùng kỵ binh tới đối phó ta, Hô Diên Vô Hận, ngươi thật không để Cao mỗ vào trong mắt a!
Ngẩng đầu nhìn phi cầm quân địch tuần tra ở trên không trung, quay đầu lại nói:
“Thái Thúc trưởng lão, hiện tại có thể thông báo các pháp sư chuẩn bị.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.