Ngưu Hữu Đạo:
“Muốn phát hiện đã sớm phát hiện, đã sớm kinh thiên động địa, còn cần ngươi đến nhắc nhở? Ta nói thật với ngươi, trái cây trong Vô Lượng Viên đã sớm không còn, trên cây treo toàn bộ là giả...
Hắn nói tình huống trông coi cây ăn quả trong Vô Lượng Viên, chỉ cần có Nha Tướng trấn thủ, ngoại nhân sẽ không có biện pháp tự ý tới gần tiếp xúc trái cây.
Ánh mắt Tây Hải Đường lấp loé, rõ ràng động tâm, nhưng vẫn có chút nghĩ một đằng nói một nẻo.
“Nói thì nói thế, nhưng nhân tố không xác định quá nhiều, sớm muộn cũng sẽ lòi.
Ngưu Hữu Đạo xua tay.
“Ta cũng lười nhiều lời, chỉ hỏi ngươi, có muốn đồ vật này hay không, ngươi có muốn nhập bọn hay không?
Tây Hải Đường:
“Ta nói ta không muốn thì sao?
Ngưu Hữu Đạo:
“Phí lời! Không muốn thì trả đồ vật cho ta, có rất nhiều người muốn.
Tây Hải Đường:
“Ngươi không sợ ta tìm Phiêu Miểu Các tố giác các ngươi?
Cung Lâm Sách:
“Tây Hải Đường, nói lời này có ý tứ sao? Trên cây mười hai quả, ngươi cho rằng chỉ đưa cho ngươi?
Tây Hải Đường lập tức phản ứng lại.
“Ngươi cũng có?
Cung Lâm Sách:
“Ta không có còn có thể cho ngươi?
Tây Hải Đường:
“Còn ai có?
Cung Lâm Sách:
“Ngươi bình thường không như vậy, sao ngày hôm nay nói lời ngu xuẩn như vậy, ngươi muốn đi tố giác, ta còn có thể nói cho ngươi sự tình này? Nếu ngươi nhận, ta có thể khắp nơi nói là cho ngươi sao?
Tây Hải Đường nhìn Ngưu Hữu Đạo, chuyển hướng đề tài.
“Một chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3566277/chuong-1845.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.