Thiệu Bình Ba không nói nữa, nhưng dáng vẻ này rước lấy không ít người chỉ chỉ chỏ chỏ, còn dồn dập đưa tới hạ nhân khác của Triệu phủ đến xem trò vui.
“Không phải rất càn rỡ sao?
“Hầy, cũng chỉ dám bắt nạt người phía dưới, ở trước mặt lão gia lại như chó nhà có tang.
Một đường châm chọc, Thiệu Bình Ba rất bình tĩnh, nhưng người Hắc Thủy Đài cắn chặt răng, một đường gánh chịu những trào phúng này.
Ra đại môn Triệu phủ, Thiệu Bình Ba leo lên xe, phía sau truyền đến một tiếng ầm, quay đầu nhìn lại, nguyên lai là lễ vật mang đến bái kiến bị hạ nhân Triệu phủ ném ra.
Thiệu Bình Ba cũng chỉ liếc nhìn, hất lên màn xe chui vào.
“Nhặt lên, đừng lãng phí. Trên đường gặp phải dân đói thì chia cho bọn hắn.
Thiệu Tam Tỉnh quay đầu lại lượm, còn vỗ vỗ bụi bặm phía trên, sau đó mới leo lên xe ngựa.
Bộ dạng này nhất thời rước lấy bọn hạ nhân cười to.
Hai nhân viên Hắc Thủy Đài xoay người lên ngựa, lạnh lùng nhìn thoáng qua, một người ra hiệu, bốn phía lập tức nhảy ra rất nhiều người che chở xe ngựa rời đi.
Lần trước đến là cưỡi ngựa sát khí hừng hực, lần này chỉ là xe ngựa đến xe ngựa đi, cực kỳ điệu thấp.
Trong xe ngựa, Thiệu Tam Tỉnh không cam lòng.
“Đại công tử đã có biện pháp bắt người nhà đối phương vào Hắc Ngục uy hiếp, cớ gì còn phải đáp ứng điều kiện khuất nhục này?
Thiệu Bình Ba nhắm mắt nói:
“Người khác không chịu buông tha những học trò kia, uy hiếp nhà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3566271/chuong-1839.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.