Sắc mặt Thiệu Bình Ba nghiêm nghị.
“Đại Tư Mã khiêm tốn như vậy, hạ quan không biết là nên thưởng thức Đại Tư Mã tự mình biết mình, hay nên nói Đại Tư Mã quá khiêm tốn.
Cao Phẩm xua tay.
“Hầy, không bằng chính là không bằng. Bị người ta đánh bại ngay mặt, tướng bên thua, lại tự biên tự diễn sẽ rất vô vị, cũng xin lỗi binh sĩ Tấn quốc chết trận.
Thiệu Bình Ba:
“Nếu Đại Tư Mã nói như vậy, vậy hạ quan có thể cho rằng Đại Tư Mã thừa nhận quân Tấn đánh không thắng quân Tề hay không?
Cao Phẩm cười ha ha, đưa tay vỗ vỗ bắp đùi của Thiệu Bình Ba.
“Thật muốn như vậy, kia còn đánh làm gì, trực tiếp triệt binh nhận thua là được, cần gì chịu khổ, đã hại nước lại làm lỡ tính mạng của các huynh đệ. Tuy ta tự nhận không bằng Hô Diên Vô Hận, nhưng không phải tự ti. Lão đệ, đến!
Dứt lời đứng dậy.
Thiệu Bình Ba không biết cớ gì, nhưng vẫn đứng dậy đi theo hắn.
Hai người đứng ở trước địa đồ, Cao Phẩm nhấc tay chỉ.
“Thiên hạ bảy nước ở đây, lão đệ mời xem!
Thiệu Bình Ba lặp đi lặp lại kiểm tra địa đồ, cũng không nhìn ra có bất kỳ dị thường gì.
“Địa đồ bảy nước, hạ quan rất quen, Đại Tư Mã có gì chỉ giáo?
Cao Phẩm nắm que chỉ huy, gõ gõ phía tây địa đồ.
“Ba nước phía tây, lão đệ bình luận sở trường như thế nào? Hầy, không cần không dám nói, không cần có cái gì lo lắng, có sao nói vậy.
“Được!
Thiệu Bình Ba chắp tay tuân mệnh,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3566240/chuong-1808.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.