“Bây giờ thế tiến công của quân Tấn quá mãnh, đối với Vệ quốc như hùm như sói, bại thế như vậy, sĩ khí quân Vệ càng ngày càng không còn, khó có thể chống đỡ. Nếu như quân Tần công phá Tây Bình Quan quá muộn, một khi để địa bàn quân Tấn công chiếm và Tây Bình Quan ghép lại, tất cả tiếp tế đều có thể nối liền, quân Tần càng ngày càng không thể đánh hạ Tây Bình Quan.
“Thật đến mức độ này mà nói, Vệ quốc tất vong, còn lại cũng chỉ có thể là Tề quốc và Tấn quốc quyết một trận tử chiến rồi!
Mông Sơn Minh chỉ về Tây Bình Quan.
“Điền Chính Ương vô năng, chủ tướng của quân Tần sớm nên thay người, nếu như thủ tướng là La Chiếu, bằng năng lực của La Chiếu, mượn Thiên Cơ Phá Cương Tiễn của Hiểu Nguyệt Các, có lẽ đã thừa thế xông lên đánh tan Tây Bình Quan, bây giờ hối hận thì đã muộn!
Thương Triêu Tông cười gằn:
“Đại công như thế sao có khả năng tặng cho La Chiếu. Binh tướng đều là của Điền Chính Ương và Mã Trường An, hai vị này không đồng ý, Ngọc Thương cũng không có biện pháp. Bây giờ đích xác là hối hận thì đã muộn, đoán chừng bên Tần quốc cũng rất tức giận.
Mông Sơn Minh:
“Một đám bè lũ xu nịnh, một khi mất đi đại thế, lại đến phiên La Chiếu vào sân cũng đã muộn!
Đúng lúc này, Lam Nhược Đình đi tới, nhìn hai người chắp tay chào, trầm giọng nói:
“Vương gia, Mông soái, Hồng Nương truyền đến tin tức, nói người Mao Lư biệt viện trong vòng nửa ngày sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3566184/chuong-1752.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.