Nói xong lại lộ ra thần sắc trầm tư.
Nghe được lời này, Thiệu Tam Tỉnh minh bạch đại công tử nghĩ gì, đại công tử hẳn là muốn suy đoán ra thân phận chân thực của người bí ẩn này.
Hắn lẳng lặng chờ ở bên cạnh, không dám quấy nhiễu dòng suy nghĩ của công tử.
“Ài!
Thiệu Bình Ba phục hồi tinh thần lại, bỗng nhiên ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng.
Thiệu Tam Tỉnh không rõ.
“Vì sao công tử lại phiền muộn?
Thiệu Bình Ba tự giễu cười cợt.
“Ngưu Hữu Đạo chết rồi!
“Cái gì?
Thiệu Tam Tỉnh có chút mộng, cho rằng bản thân nghe lầm.
Thiệu Bình Ba than thở:
“Bằng hiểu biết của chúng ta, không dám tin tưởng phải không? Ta vừa nghe cũng không dám tin, nhưng chưởng quỹ nói rất rõ ràng, sáng tỏ không có sai sót, Ngưu Hữu Đạo ở trong Thánh cảnh trêu chọc phải người không nên trêu chọc, bị người giết, bây giờ ngay cả hung thủ là người phương nào cũng không biết, ở trong Thánh cảnh chọc ra động tĩnh không nhỏ.
Thiệu Tam Tỉnh y nguyên khó có thể tin.
“Bằng bản lĩnh của Ngưu Hữu Đạo, làm sao có khả năng dễ dàng ngộ hại? Đại công tử, Ngưu tặc xảo trá, có thi thể xác nhận không, nếu như không xác nhận, nên cẩn thận có trò lừa!
Bị từ Bắc Châu đuổi đến Tấn quốc ăn nhờ ở đậu, còn bị cắt đi hết thảy vây cánh, hắn quá kiêng kỵ Ngưu Hữu Đạo rồi.
Thiệu Bình Ba cười ha ha, phát hiện lão nô này phản ứng giống y như hắn, biết tin Ngưu Hữu Đạo qua đời phản ứng đầu tiên là không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3566159/chuong-1727.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.