Đinh Vệ:
“Án tình đã rất rõ ràng, đích xác là có người giấu ta làm, ta cũng là đêm qua mới tra ra chân tướng. Nếu như Lữ Thánh Tôn có thành kiến lớn như thế với ta, muốn giội nước bẩn mà nói, ta cũng không có biện pháp.
Ánh mắt Nguyên Sắc lấp loé, này cũng là địa phương hắn nghi hoặc, tối hôm qua Đinh Vệ mới tra ra tình huống, trước đó cũng không biết, dường như không giống trước kia Lữ Vô Song nhắc nhở, bởi vậy mới kiên trì kéo người lên đối chất tại chỗ.
Hắn nhìn Nguyên Phi nhấc tay.
Nguyên Phi vẫy tay ra hiệu, mọi người quay đầu nhìn, chỉ thấy Huyền Diệu bị áp qua.
Vừa vào trong, nhìn thấy năm người quỳ dưới đất, còn có Hoàng Ban, kết hợp bản thân đột nhiên bị trói lại, Huyền Diệu tâm nguội quá nửa, biết mình sợ là chạy trời không khỏi nắng, hoảng hốt, ngay cả quỳ xuống lúc nào cũng không biết.
Nguyên Phi hỏi:
“Huyền Diệu, tối hôm qua ngươi đi đâu?
Huyền Diệu nghe tiếng phục hồi tinh thần lại, trong lòng tràn đầy hối hận, hối hận không nên bị ma quỷ ám ảnh chạy đi ám sát Ngưu Hữu Đạo, tuy thành công tiết hận giết Ngưu Hữu Đạo, nhưng bây giờ sợ là bản thân cũng phải ném mạng vào.
Hiện tại hắn chỉ ôm một tia hy vọng cầu sinh, không biết nên đáp lại thế nào, đang muốn nhìn lén sắc mặt của Đinh Vệ, ai biết Đinh Vệ đã lớn tiếng hét:
“Chuyện đến nước này, tự làm tự chịu, trung thực trả lời, không được ẩn giấu!
Lời này vừa nói ra, nhất thời sắc mặt Huyền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3566152/chuong-1720.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.