Lần này không chỉ Tần Quan và Kha Định Kiệt, ngay cả Côn Lâm Thụ cũng đồng thời đi theo.
Nhìn thấy đám người Thiên Hỏa Giáo Lư Diệu quăng tới ánh mắt, Côn Lâm Thụ trầm mặc không nói, quay đầu lại trông giữ phi cầm, xem như lảng tránh.
“Để chư vị đợi lâu.
Ngưu Hữu Đạo nhìn mọi người chắp tay.
Tám phái đồng thời đi ra bất tiện, vì tránh hiềm nghi, trước đó Ngưu Hữu Đạo phân phó bảy phái chia nhau đi trước, ước định chạm trán ở chỗ này.
Đợi lâu như thế cũng lười nói nhiều, Thái Thúc Sơn Hải đi thẳng vào vấn đề, trực tiếp hỏi:
“Đến tột cùng muốn dẫn chúng ta đi nơi nào, bây giờ có thể nói cho chúng ta biết chưa?
Ngưu Hữu Đạo mỉm cười, nhẹ nhàng nói ra ba chữ.
“Vô Lượng Viên!
“...
Nhân viên bảy phái đều nghẹn lời.
Ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, trưởng lão Vạn Thú Môn An Thủ Quý xác nhận hỏi:
“Đi Vô Lượng Viên? Đi Vô Lượng Viên có cấm vật kia?
Ngưu Hữu Đạo nói:
“Lẽ nào nơi này còn có mấy cái Vô Lượng Viên sao?
Không ít người hiện ra vẻ bất an, địa phương kia làm cho người ta quá kiêng kỵ, ngay cả đệ tử Cửu Thánh cũng e sợ tránh không kịp, bọn hắn xông về phía Vô Lượng Viên, không phải gây phiền phức sao? Một khi chọc loại phiền phức này, không phải là phiền toái nhỏ.
Đừng nói bọn hắn, ngay cả Côn Lâm Thụ nghe vậy cũng rất kinh ngạc.
Sắc mặt Thái Thúc Sơn Hải ngưng trọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3566114/chuong-1682.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.