Trong nhà thuốc, Quách Mạn vừa tiến vào, Vô Tâm lập tức hỏi:
“Nàng đi chưa?
Quách Mạn nói:
“Không chịu đi, quỳ ở ngoài cửa, nói tiên sinh không đáp ứng cứu trượng phu nàng, nàng sẽ không đứng lên.
Khóe miệng Vô Tâm hiện lên nụ cười trào phúng.
“Thật là tình chàng ý thiếp, phu thê tình thâm, nguyện ý quỳ thì quỳ đi.
Dứt lời tiếp tục nhìn sách trong tay.
Quách Mạn và Nhan Bảo Như nhìn nhau, hai người cùng Vô Tâm ở chung không phải một ngày hai ngày, ít nhiều có chút hiểu rõ tính khí của hắn, đây là lần đầu thấy hắn như vậy.
Quách Mạn đi ra ngoài, sau đó lại đi vào báo cáo.
“Anh Vương phi còn chưa đi, đang dập đầu cho tiên sinh, một bái một cầu xin, cầu tiên sinh cứu người.
Vô Tâm không hé răng, tiếp tục nhìn sách.
Nhưng mặc kệ là Quách Mạn hay Nhan Bảo Như, đều nhìn ra tiên sinh rõ ràng đã hoang mang lo sợ, cầm sách cũng mất tập trung, tinh thần hoảng hốt, không thể chăm chú.
Quách Mạn qua một lúc lại đi tới cửa thông qua khe cửa quan sát.
Bỗng nhiên Vô Tâm chủ động hỏi.
“Nàng vẫn còn chứ?
Quách Mạn nói:
“Vẫn còn, vẫn dập đầu cầu xin, có thể nhìn ra, đã mệt mỏi không chịu nổi.
Vô Tâm chậm rãi nhắm mắt, hai tay nắm chặt quyển da dê, một hồi lâu sau, bỗng nhiên mở hai mắt ra, thả xuống quyển da dê trong tay, gằn từng chữ nói:
“Mở cửa!
“Ây...
Quách Mạn sững sờ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3566089/chuong-1657.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.