Đến cửa, Quách Mạn tranh thủ mở đại môn ra.
Bộ Tầm quay đầu lại thấy người tới, nhất thời vẻ mặt kinh hỷ, cung kính chắp tay nói:
“Bộ Tầm bái kiến Vô Tâm tiên sinh!
Vô Tâm nói:
“Sự tình của ngươi, Quách Mạn đã nói với ta, ngươi trở về đi, ta không có hứng thú, ngươi thủ ở chỗ này cũng vô dụng.
“Tiên sinh, tình huống khẩn cấp...
Bộ Tầm lo lắng, vội vàng tường thuật sự tình một lần nữa, khẩn cầu đối phương cứu viện.
Lặp lại lần nữa là sợ Quách Mạn không nói rõ ràng sự tình.
Nhưng Vô Tâm chỉ yên lặng lắng nghe, sau khi nghe xong nói:
“Nói xong chưa? Ta nói rồi, ta không có hứng thú, ngươi nói như thế nào đi nữa cũng vô dụng. Trở về nói cho hoàng đế của ngươi, đừng đến quấy rầy ta, coi như chưởng môn của tam đại phái tự mình đến cầu ta cũng vô dụng. Không tiễn!
Dứt lời xoay người rời đi.
Vừa nghe lời này, thị vệ nhất thời nổi giận, có người phẫn nộ xông lên bậc thang.
“Đại tổng quản, đừng nhiều lời với hắn, trực tiếp...
“Không được vô lễ!
Bộ Tầm vội vàng đưa tay cản lại, quát nói:
“Lui ra!
Sau đó lại nhìn vào trong cầu xin.
“Tiên sinh, Vô Tâm tiên sinh, lão nô cầu ngài, lão nô quỳ xin ngài!
Dứt lời thật quỳ gối ở trên bậc thang.
Nhưng kết quả làm người rất tiếc nuối, Quách Mạn áy náy đóng cửa lại.
Cạch!
Đại môn đóng lại ở trước mặt Bộ Tầm, nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3566086/chuong-1654.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.