La Chiếu nói:
“Các chủ bày mưu nghĩ kế tự nhiên là không sai, nhưng chiến sự không thể giống như chính sự, người làm tướng, phải kịp thời quyết đoán, nếu không sẽ bỏ mất chiến cơ. Thế cục chiến trường thay đổi trong nháy mắt, một khi lỡ mất cơ hội, liền có khả năng gây thành tổn thất không cách nào vãn hồi, mạt tướng thực rất lo lắng.
Ngọc Thương nói:
“Tướng quân, lẽ nào ngươi còn không rõ vì sao vị trí Tần quốc Đại Tư Mã ta để trống mà không lập sao? Nói tới mức độ này, ta cũng không dối gạt tướng quân, vị trí Đại Tư Mã ta muốn giao cho tướng quân ngươi, để trống mà không lập là vì tướng quân. Nhưng cần cơ hội!
“Coi như muốn xuất binh, ta cũng sẽ không để ngươi tự mình lĩnh binh xuất chinh, bởi vì có người sẽ kéo chân sau của ngươi. Bọn hắn sẽ không để ngươi lập công, muốn xuất chinh cũng là bọn hắn lĩnh binh, ta cũng sẽ để bọn hắn lĩnh binh xuất chinh. Bọn hắn xuất binh đánh thắng tự nhiên là chuyện tốt, nếu đánh thua... Ta nói rồi, ta không thể vô duyên vô cớ giết bọn hắn, ta cần một cái cớ, cần một lý do để mọi người không lời nào để nói!
“Chiến bại, quân pháp xử lý, người ngộ quốc, ai cầu tình cũng vô dụng, chém răn đe! Sau khi chém, lập tức đẩy ngươi đi tiếp nhận, dưới rắn mất đầu, chính là cơ hội tốt để ngươi tiếp nhận chỉnh đốn. Tướng quân điều quân nhiều năm, chỉ cần cho tướng quân cơ hội, lại có ta toàn lực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3566067/chuong-1635.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.