Lúc Tấn quốc nghèo khó, vẫn cần hai nhà Tề, Vệ liên thủ chống lại quân tiên phong, một khi để bọn hắn cướp được lương thảo sung túc, nước ta đối mặt uy hiếp to lớn. Một khi thu được tài nguyên to lớn của Vệ quốc, bằng năng lực tác chiến kéo dài của Tấn quốc, hậu quả không phải lúc Tấn quốc khốn cùng, tài nguyên không đủ có thể so sánh, đối với Tề quốc ta mà nói, nói là có diệt quốc chi ưu cũng không quá đáng!
“Bệ hạ, hoàng tử ở rể đích xác mất mặt. Nhưng một khi chỉ còn Tề quốc ta một nhà ác chiến với Tấn quốc, đến thời điểm ấy hy sinh e rằng không chỉ là một hoàng tử, vì cầu nước khác, chỉ sợ coi như hy sinh mười hoặc mười mấy công chúa cũng là chuyện vô bổ, lẽ nào những công chúa kia còn không bằng một vị hoàng tử sao?
“Bệ hạ, này đã không phải quốc sự, mà là chiến sự, trên chiến trường chỉ cần có thể đánh bại kẻ địch, dùng thủ đoạn gì cũng không mất mặt. Chỉ cần có thể đánh bại Tấn quốc, làm cái gì cũng không mất mặt. Đánh bại Tấn quốc, ngoại nhân chỉ sẽ thổi phồng bệ hạ hùng tài đại lược anh minh! Bách tính Tề quốc chỉ nhớ ơn bệ hạ vì bảo vệ Tề quốc mà không tiếc hy sinh hoàng tử.
“Nhưng nếu chiến bại, nếu Tề quốc khó thoát một kiếp... Bệ hạ, còn có gì mất mặt hơn chuyện này sao?
“Bệ hạ, hoàng tử so với toàn bộ Tề quốc, mặt mũi so sánh với quốc vận của Tề quốc, bên nào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3566064/chuong-1632.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.