“Chỉ cần để cho ta đến Phiêu Miểu các, cho ta ba ngày, ta nhất định sẽ giúp Thánh Tôn tìm ra được người bức tử Hồng Vận Pháp.”
“Haha!” Người truyền thư cười lạnh: “Thiệu đại nhân đùa hơi bị lớn rồi.”
Thiệu Bình Ba nói: “Ta không có đùa với ngươi. Ta nói trong ba ngày sẽ điều tra ra, nhất định sẽ làm được. Ta nguyện dùng cái đầu trên cổ mình để đảm bảo. Nếu ta làm không được, ta nguyện dâng thủ cấp của mình lên.”
Người đưa thư mỉa mai: “Đúng là nhìn không ra Thiệu đại nhân lại có bản lãnh lớn đến như vậy.”
Thiệu Bình Ba nói: “Có lẽ đối với người khác thì rất khó khăn, nhưng đối với ta mà nói, chỉ tiện tay mà làm thôi. Bảo ta thúc giục cuộc chiến với nước Vệ, đây là ý của Phiêu Miểu các sao? Không phải. Có người không muốn bị chuyện của Hồng Vận Pháp liên lụy, muốn thế cục thiên hạ bị quấy nhiễu, lại không muốn Thánh Cảnh nắm chặt chuyện Hồng Vận Pháp không buông, muốn tạo ra chuyện lớn để Thánh Cảnh phân tâm.”
“Nếu ta đến Phiêu Miểu các, thứ nhất có thể tra ra được người nào có liên quan đến Hồng Vận Pháp. Thứ hai, sẽ tra ra được người phía sau các ngươi có liên quan đến ai. Đem hai chuyện này ra so sánh, người đứng đằng sau thao túng tất sẽ hiện ra.”
“Rất khó sao? Đối với ta mà nói, đây là chuyện rất đơn giản. Đương nhiên, nếu như người sau lưng ngươi không muốn ta đi thăm dò, ta tất nhiên sẽ không rảnh rỗi mà đi gây sự,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3566039/chuong-1607.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.