“Chân tướng bị mai một. Rốt cuộc sự thật là gì? Toa tiên sinh, việc này chỉ sợ ngài phải hao tâm tổn trí chú ý một chút. Nếu phát hiện vấn đề gì, hãy kịp thời thông báo cho ta một tiếng. Cẩn thận một chút, tận lực đừng đánh rắn động cỏ. Nếu thật sự là Ô Thường, một khi bị lão ta phát giác... Dù sao chúng ta cũng không biết chuyện gì xảy ra, sợ rằng hậu quả khó mà liệu.”
Toa Như Lai khẽ gật đầu, trầm ngâm một chút rồi cũng nhẹ nhàng thở ra, tạm thời gác việc này sang một bên. Ông nhìn Ngưu Hữu Đạo, nói: “Có chuyện ngươi cần phải đáp ứng ta.”
Thấy gương mặt của Toa Như Lai cực kỳ nghiêm túc, Ngưu Hữu Đạo hơi ngơ ngác, chợt cười nói: “Tiên sinh nói không có lý gì cả. Ta ngay cả chuyện gì cũng không biết, làm sao mà đáp ứng ngài được?”
Toa Như Lai có vẻ phiền muộn: “Chúng ta đều ở trong phong vân biến ảo, chuyện tương lai không ai nói rõ được. Sinh sinh tử tử chỉ là chuyện sớm chiều. Nếu như... ta nói là nếu như, nếu như ta xảy ra chuyện gì, ngươi hãy đáp ứng ta, giúp ta chăm sóc nha đầu Huyễn Lệ cho thật tốt. Ta không cần ngươi hao tâm tổn trí quá nhiều, tìm cho nó một nhà tốt gả vào là được. Nó không hợp với mấy chuyện mưa gió bên ngoài, cho nên tìm nhà bình thường gả vào mà thôi, trải qua khoảng thời gian yên bình. Không cần quá đại phú đại quý, cho dù cuộc sống có khó khăn một chút, dù sao vẫn còn tốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3566024/chuong-1592.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.