Chương trước
Chương sau
Hắc Vân do dự nói: “Ngưu huynh, hay huynh vào trước xin phép Chu chấp sự rồi tính sau, được không?”

“Không cần xin chỉ thị, Chu chấp sự trách tội một mình ta gánh chịu, không liên quan gì đến các huynh.” Ngưu Hữu Đạo cam đoan như vậy mà vẫn thấy y do dự liền vỗ vai y, đẩy nhẹ một cái: “Không sao đâu, bên trên chưa có quy định gì mà, cứ dẫn đường đi.”

Hắc Vân thở dài: “Ngưu huynh, cái này là huynh nói đấy, Chu chấp sự có trách tội thì đừng đẩy chuyện của huynh lên người ta.”

“Không sao đâu, đi thôi.” Ngưu Hữu Đạo đưa tay mời.

Lúc này Hắc Vân cất bước đi đến cạnh đầm lầy.

Hướng Minh quay đầu lại dặn dò: “Để lại ba người canh chừng.”

Ba người phải lưu lại hơi bất đắc dĩ, họ không ngờ Hành cung Thương Tụng lại ở dưới lòng đất. khó khăn lắm mới đến được một chuyến vậy mà cũng không thể nhìn thấy.

Bọn họ cũng không biết sau này Yêu Hồ ti có để bọn họ xuống mở mang kiến thức không, nhưng cũng không tiện nói gì mà chỉ có thể tuân lệnh.

Hắc Vân cũng chỉ dẫn theo hai người, những người khác vẫn ở lại.

Lúc cả nhóm rời khỏi bờ bay đến đầm lầy, Hướng Minh đưa tay giữ cánh tay Toa Huyễn Lệ.

Nhưng sau khi bay chưa được bao lâu, Hướng Minh liền cảm thấy có gì không đúng.

Mặc dù gã không nghi ngờ có gì dối trá nhưng vì nhiệm vụ bảo vệ bên cạnh Toa Huyễn Lệ nên gã cực kỳ cảnh giác, luôn chú ý quan sát xung quanh. Gã đột nhiên phát hiện lúc đám Hắc Vân bay lượn trên người không hề thể hiện ra bất kỳ khí tức gì, điều này rất không bình thường, chẳng hạn dưới pháp nhãn của gã có thể thấy Ngưu Hữu Đạo đang thi pháp phi hành.

Đặc biệt là ở đây lên khiến gã càng liên tưởng đến thứ gì đó.

“Dừng lại!” Hướng Minh đột nhiên hét lên.

Đám người đang bay lượn lần lượt dừng lại, nhóm Ngưu Hữu Đạo phía trước quay đầu lại nhìn.

“Hướng tổng quản, sao vậy?” Ngưu Hữu Đạo hỏi.

Toa Huyễn Lệ bị pháp lực bao bọc đâng lơ lửng trên mặt nước đầm lây cũng hơi kinh ngạc nhìn về phía Hướng Minh, nghi ngờ nói: “Hướng bá?”

Hướng Minh một tay giữ tay nàng tay, một tay chỉ Hắc Vân: “Các ngươi là ai?”

Gã vừa thốt ra lời này, mấy người tùy hành cùng gã liền lách mình bao vây nhóm Ngưu Hữu Đạo đề phòng.

Hắc Vân và Ngưu Hữu Đạo nhìn nhau, Hắc Vân thấp giọng nói: “Hình như lộ rồi.”

Trong lòng đối phương đã có nghi ngờ thì chuyện này không thể diễn tiếp được nữa. Ngưu Hữu Đạo nhún vai, trông cũng rất bất đắc dĩ, hỏi ngược lại: “Không sao chứ? Ta đã nói với huynh rồi, chuyện này nhất định không thể để xảy ra bất kỳ sơ sót gì.”

Hắc Vân: “Đã chuẩn bị xong rồi, những người này đừng mơ rời được khỏi đây.”

Hướng Minh thấy hai người đứng đó thì thầm liền nghi ngờ hét lên: “Ngưu Hữu Đạo, ngươi muốn gì?”

Ngưu Hữu Đạo không để ý đến gã, chỉ nói với Hắc Vân: “Nhớ kỹ, không được để bất kỳ ai chạy mất, trông cậy vào huynh đấy.”

Hắc Vân gật đầu, chân đột nhiên đạp mạnh nước bùn, ngửa đầu thét dài “ô ô”.

Hai trưởng lão Hồ tộc tùy hành cũng làm giống như vậy.

Mặt đầm lầy xung quanh đột nhiên nổ tung hoa bùn không thể nào đếm hết, từng Yêu hồ từ dưới mặt đất bật lên, mặt đất đồng thời cuộn trào, những xúc tu lít nhút tuôn ra, đám Yêu hồ nhân cơ hội leo lên, điều khiển những xúc tu giống như cánh hoa cúc khép lại.

Dưới kinh biến như vậy, Toa Huyễn Lệ sợ đến mức mặt không có chút máu, Hướng Minh giật mình chụp lấy cánh tay Toa Huyễn Lệ bay lên cao hướng về phía bầu trời đang dần khép nhỏ lại, gầm thét: “Không được dây dưa, bảo hộ thành chủ, mở đường!”

Đám hộ vệ tùy hành liền lần lượt bắn về phía không trung.

Vô số Yêu Hồ bắn về phía những xúc tu đáng sợ đang lắc lư kia, leo lên trên, chiếc đuôi lắc lư gào to, trên người lấp lóe ánh sáng, rót yêu lực vào Hủ Thi đằng, rất nhiều Yêu Hồ đều rót yêu lực của bản thân vào gia cố Hủ Thi Đằng.

Hắc Vân ngẩng đầu nhìn mớ xúc tu rối tung đang cản bước đám Hướng Minh phá vòng vây, bên trong đã rơi vào bóng tối, y nói với Ngưu Hữu Đạo: “Đi thôi!”

Đối mặt với đám xúc tu đang cuốn tới Hắc Vân lao đi đưa một tay ra nhấn, cộng thêm chút yêu lực thúc đẩy đè ép đám xúc tu mở ra một lối đi chính giữa, để cho họ đi qua xong liền khép ngay lại.

“Ngưu Hữu Đạo!” Hướng Minh bị vây trong đám xúc tu đau đớn gầm lên, có nằm mơ gã cũng không thể ngờ Ngưu Hữu Đạo lại đi cấu kết với Yêu Hồ.

Rơi vào cạm bẫy dây leo xác thối mà bầy đàn yêu hồ điều khiển vốn đã rất khó thoát thân, mà hắn vẫn cứ khăng khăng muốn dẫn theo Toa Huyễn Lệ một người không có bất kỳ tu vi pháp lực nào, còn muốn liều mạng bảo vệ Toa Huyễn Lệ, lúc này Toa Huyễn Lệ trở thành gánh nặng cực lớn.

Ba người của Trích Tinh thành ở lại canh giữ bên trong sơn lâm nhìn thấy một màn ở xa này, cũng có chút không kịp phản ứng là đang xảy ra chuyện gò, chỉ cho rằng là bị yêu hồ tập kích bất ngờ.

Đang muốn chạy tới cứu viện, còn có người quát lên với trưởng lão Hồ tộc người giả mạo ti yêu hồ đứng chung ở một bên: "Toa thành chủ xảy ra chuyện rồi, các ngươi cũng đừng mong yên ổn, còn không mau đi hỗ trợ?"

Vài tên ti yêu hồ thờ ơ nhìn bọn họ, từng tên một hoặc mặt không biểu cảm, hoặc mặt lộ vẻ cười khẩy.

Trong sơn lâm ngược lại lại có động tĩnh hác, đột nhiên xuất hiện một đám yêu hồ xông tới, xông về phía mấy con phi cầm cỡ lớn.

Phi cầm cỡ lớn cả kinh vỗ cánh bay lên, lại bị lượng lớn yêu hồ chạy nhanh nhảy vọt lên cây xông tới tấn công.

Có cón bị tấn công rơi xuống đất ở ngay tại chỗ, có con đem theo một đám yêu hồ bay lên không trung, yêu hồ bò lên người phi cầm cắn xé hung mãnh, thậm chí là trực tiếp cấu xé máu thịt chui vào trong người phi cầm, cuối cùng từng con từng con phi cầm rơi xuống.

Chỉ có một con đại bàn cánh xám duy nhất thoát được một kiếp, con tọa kỵ đó của Ngưu Hữu Đạo thuận lợi bay lên trời, không có con yêu hồ nào gây rối loạn, bay lên tới không trung kêu lên sợ hãi lượn vòng.

Phi cầm chở người cỡ lớn có giá trị không nhỏ, tác dụng cực lớn bị giết chết quả thực đáng tiếc.

Nhưng lần hành động này, Ngưu Hữu Đạo đã nói rõ với Hồ tộc cần phải không tiếc cái giá phải trả, tuyệt đối không thể để tên nào chạy thoát.

Vì để làm được không để tên nào chạy thoát, vì để không để lộ tin tức, bên này vừa đông thủ đương nhiên trước tiên phải giải quyết hết tọa kỵ của mục tiêu, không để mục tiêu có cơ hội bay lên chạy trốn, bằng không muốn đuổi theo cũng đuổi không kịp.

Trích Tinh thành để lại ba người trông giữ người kinh ngạc với một màn ở trước mắt, cũng phát hiện không đúng, mấy tên "Ti yêu hồ" này không những không giúp đỡ, người lại lấy vũ khí ra xông đến bên phía bọn họ.

Ba người vội vàng chạy trốn, ở Hoang Trạch tử địa vội vàng tốn, trưởng lão Hồ tộc một đường truy sát.

Phương hướng ba người chạy trốn không người có yêu hồ điều khiển dây leo xác thối xông ra chặn đường, phố hợp với trưởng lão Hồ tộc truy sát.

Ngưu Hữu Đạo ra ngoài mắt thấy trong đầm lầy không ngừng nổ ra xúc tu to lớn bay lên trời, ít nhiều có chút lo lắng: "Có thể ngăn cản không? Sẽ không có chuyện gì chứ?"

Hắc Vân đi cùng ở bên cạnh nói: "Ngươi yên tâm, sở dĩ đem đầm lầy thiết lập ở nơi này, cũng là vì ở dưới dãy đất này là nơi dây leo xác thối sinh trưởng dày đặc nhất, ta đã điều động lượng lớn người Hồ tộc tập trung ở nơi này, bọn họ chạy không thoát đâu."

Ngưu Hữu Đạo: "Cẩn thận chạy được thuyền đến vạn năm, chuyện này tuyệt đối không cho phép có bất kỳ sơ suất này, vẫn là đi xem xem đi." Hắn đưa tay lắc Chỉ Linh, triệu hoán phi cầm ở không trung xuống, ai ngờ đến phi cầm đó sợ hãi tình cảnh kinh khủng ở bên dưới, cuối cùng không dám hạ xuống.

Hắn chỉ đành quay đầu dặn dò nói: "Những người khác không để lại con đường sống, về phần Toa Huyễn Lệ và Hướng Minh phải bắt sống, thực sự không được, ít nhất phải bảo vệ Toa Huyễn Lệ an toàn, tuyệt đối không được làm nàng ta bị thương, bằng không chuyến đi này phí công vô ích. Ở một mức độ nào đó, Toa Huyễn Lệ vẫn phải gọi lão tộc trưởng một tiếng bà ngoại, ngươi nói xem có phải không?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.