Chương trước
Chương sau
“Haizz!” Tuyết Bà Bà thở dài một tiếng, chống gậy cất bước đi ngang qua vai ông ta, chậm rãi đi vào trong Băng Cung, cất giọng già nua và tang thương nói: “Khuyên rồi, nó đã rơi vào lưới tình rồi, chẳng thể khuyên nổi! Chỉ mong là chúng ta đã nghĩ nhiều, nếu không thì, đường là do nó chọn, có mùi vị như thế nào nó phải tự nếm. Lúc còn nhỏ các ngươi ngoan biết chừng nào, nghe lời biết chừng nào, ít nhất khi không cho các ngươi làm gì các ngươi cũng chẳng thể nào làm được, chẳng có lựa chọn nào khác, chỉ có thể nghe lời thôi. Lớn rồi, ai nấy đều có chủ kiến riêng của mình, ai nấy đều có thủ đoạn riêng của mình, có khuyên được ai không chứ? Có nói gì cũng vô dụng, đều không chịu nghe theo, cuối cùng lão yêu bà này lại thành ra đáng ghét, ta cũng chỉ có thể khuyên răn một chút thôi, đường nên đi như thế nào là do tự các ngươi lựa chọn vậy!”

Bạch Vô Nhai nhìn chằm chằm bóng lưng còng biến mất ở sâu trong Băng Cung trầm mặc không nói...

Một con Sí điêu màu xám bay lướt qua mặt đất.

Hai người từ trên Sí Điêu nhảy xuống, người lái Sí Điêu xám lại một lần nữa bay lướt lên bầu trời đêm mênh mông.

Tần Quan và Kha Định Kiệt đáp xuống mặt đất nhìn nhau không nói gì, họ bị ném lại rồi, vừa mới rời khỏi vùng đất Băng Tuyết hai người đã bị Ngưu trưởng lão vứt lại rồi.

Mặc dù họ đã quen với chuyện này nhưng trong chuyến đi này họ đã bị vứt lại liên tục hai lần, hai người không còn lời nào để nói, chỉ thấy Ngưu trưởng lão hơi “thần kỳ”, Thánh Cảnh rộng lớn như vậy mà Ngưu trưởng lão lại cứ một mình chạy ngược chạy xuôi thần bí rốt cuộc là định làm gì, và có thể làm được gì, có mệt hay không?

Thực ra Ngưu Hữu Đạo cũng không muốn chạy tới chạy lui, chỉ dựa vào mình hắn chạy ngược chạy ngược chạy xuôi, đã phải tốn hết tâm tư lập mưu đồ còn phải đích thân bôn ba thao túng cục diện, thực sự hắn rất mệt, nhưng hắn cũng chẳng còn cách nào khác.

Bên cạnh hắn không đủ người đáng tin để dùng, với tình huống trước mắt, có vài việc cực khổ chỉ có thể do hắn đích thân thực hiện, không phải hắn không tin tưởng tuyệt đối người dưới mà có một vài việc không thể nào mượn tay người khác được, nếu không sẽ không thể gánh vác được hết những nguy hiểm, vừa hại người hại cả chính mình.

Hơn nữa có một số việc phải do hắn đích thân ra mặt thực hiện mới dễ làm, người khác ra mặt cũng vô ích.

Tam Quan nhìn chấm đen biến mất trên bầu trời đêm than thở: “Rốt cuộc là trưởng lão đang làm gì?”

Kha Định Kiệt cũng thở dài: “Giờ coi như ta đã hiểu được, ba bản trình báo vừa tới Vấn Thiên thành kia mục đích là để trưởng lão có thể tự hành tẩu khắp nơi.”

Tần Quan: “Há chỉ để ngài ấy thuận tiện hành tẩu khắp nơi, ba đạo trình báo đó liên tiếp nhau, rõ ràng là những bậc thang để thúc đẩy cho kế hoạch thành công. Lúc ấy ngài đã nói mỗi đạo có một lý lẽ riêng, ta còn chưa thể nào hiểu được, thời gian dần trôi giờ ta cũng đã dần lĩnh ngộ được rồi, hai đạo đầu không nói, nhưng nếu không có hai đạo đầu thì không thể nào mở miệng xin Thánh Tôn tự do hành tẩu khắp nơi được.”

“Bảy phái bắt đầu rối loạn rồi, Phiễu Miễu Các chẳng còn sức đâu mà theo sát chúng ta, trưởng lão lợi dụng thời cơ này để hành tẩu khắp nơi. Ngươi thử nghĩ lại chuyện xảy ra ở Hoang Trạch tử địa đi, nó có quá nhiều điều kỳ lạ, thế mà cuối cùng ở đâu chạy ra một Ngao Phong làm chứng cho trưởng lão. Vị trưởng lão Tử Kim động này của chúng ta đúng là mưu tính sâu xa, không phải người bình thường đâu, cả hai chúng ta có thúc ngựa cũng chẳng đuổi kịp, ngay cả dấu hiệu ngài ấy muốn làm gì cũng rất khó nắm bắt, chả trách dưới sự nâng đỡ của ngài ấy Thương Triều Tông lại có thể quật khởi nhanh đến như vậy. Giờ ta đang lo...”

Kha Định Kiệt thấy y đột nhiên dừng lại liền hỏi: “Lo cái gì?”

Tần Quan thấp giọng nói: “Lúc này chắc chắn ngài ấy có chuyện gì đó giấu chúng ta. Ngươi thử nghĩ xem, ngay cả chuyện giết người của Phiễu Miễu Các cũng không hề tị hiềm chúng ta, giờ lại phải tị húy chúng ta chỉ có thể chứng tỏ chuyện bây giờ ngài ấy đang mưu tính còn nghiêm trọng hơn chuyện giết người của Phiễu Miễu Các. Ta chỉ mong hắn đừng làm ra chuyện gì lớn mà chúng ta không thể gánh đỡ được.”

Mặt Kha Định Kiệt giật giật: “Nghe ngươi nói vậy sao ta cảm thấy lo sợ quá nhỉ?”

Tần Quan nhìn quanh: “Đi thôi, trưởng lão không chịu tiết lộ gì chúng ta có nghĩ nhiều cũng vô ích, cứ làm theo lời ngài ấy, chúng ta đi tìm một chỗ kín đáo trốn cái đã.”

Hai người bàn bạc một chút rồi tìm một nơi ẩn nấp gần đó để khi Ngưu Hữu Đạo quay lại dễ tìm được bọn họ.

...

“Ai đấy?” Tổng quản Trích Tinh thành Hướng Minh chợt hét lên một tiếng.

Một nhóm người đến từ Băng Tuyết thánh địa đang định hộ tống Toa Huyễn Lệ trở về Trích Tinh thành thì đột nhiên có một bóng đen từ không trung đâm xéo đến, sau khi Hướng Minh hét lên liền nhắc nhở người dưới đề cao cảnh giác.

Người trên ba con phi cầm cỡ lớn lập tức độ cao cảnh giác.

Sau khi bóng đen kia đến gần, mọi người liền nhìn thấy rõ mặt, đó chính là Ngưu Hữu Đạo.

Ngưu Hữu Đạo đã vội vàng điều khiển phi cầm bay chệch hướng để hai bên không va thẳng vào nhau, trở thành kiểu bay song hành. Hắn kinh ngạc thốt lên: “Hướng tổng quản... Toa thành chủ, sao lại là mọi người?”

Toa Huyễn Lệ cũng rất bất ngờ, nàng ta không ngờ có thể gặp Ngưu Hữu Đạo giữa đường.

Nàng ta không nghĩ gì nhiều nhưng Hướng Minh thì rất cảnh giác, gã chất vấn: “Sao lại cố tình tung vào chúng ta?”

Ngưu Hữu Đạo vội vàng xua tay nói: “Hiều lầm rồi, hiểu lầm rồi, ta chỉ đi về phía đó, không ngờ lại gặp mọi người.”

Hướng Minh nghiêm giọng nói: “Vì sao ngươi lại đi dạo khắp nơi trong Thánh Cảnh một mình?”

Ngưu Hữu Đạo: “Hướng tổng quản hiểu lầm rồi, ta nào có đi dạo khắp nơi, ta thật sự có việc.”

Hướng Minh: “Có việc gì? Hướng ngươi đang đi không phải Vấn Thiên thành!”

Ngưu Hữu Đạo: “Ta không định đi Vấn Thiên thành mà định đi Hoang Trạch Tử Địa. Hướng tổng quản, ông thử nhìn đi, đây là hướng Hoang Trạch Tử Địa.” Hắn đưa tay chỉ về hướng mình định đi.

Hướng Minh ngẫm nghĩ lại địa hình và phương hướng trong Thánh Cảnh thì thấy đúng là hắn muốn đi Hoang Trạch Tử Địa, gã lập tức hỏi: “Được, được, vì sao ngươi muốn đi Hoang Trạch Tử Địa?”

Ngưu Hữu Đạo: “Tại hạ là người hầu của Yêu Hồ Ti, Yêu Hồ Ti phụ trách Hoang Trạch Tử Địa. Vốn ta định trở về Vấn Thiên thành, người của Yêu Hồ Ti đang tiêu diệt hang ổ ở Hoang Trạch Tử Địa đột nhiên thông báo nói Hoang Trạch Tử Địa phát hiện ra báu vật, ta nghe tin xong lập tức đổi hướng định đi xem thử rốt cuộc như thế nào, thật không ngờ lại gặp thành chủ và mọi người.”

Bảo vật? nhóm người Trích Tinh thành nhìn nhau, đôi mắt Toa Huyễn Lệ lóe lên, dĩ nhiên cũng đang tò mò thứ gì mà lại được người của Phiễu Miễu Các coi là bảo vật như vậy.

Hướng Minh hơi sững ra một lát liền không kìm được hỏi: “Bảo vật? Nơi đám yêu hồ kia chiếm cứ có thể có báu vật gì?”

Ngưu Hữu Đạo đáp: “Hành cung Thương Tụng! Người của Yêu Hồ Ti trong quá trình tiêu diệt đám yêu hồ đã phát hiện được hành cung hoàng đế khai quốc Võ triều Thương Tụng còn sót lại trong Thánh Cảnh nên giờ đã gấp rút báo tin lên, chắc chắn các nơi đều sắp nhận được tin tức rồi.”

“Hành cung Thương Tụng?” Nhóm người của Trích Tinh thành đều giật mình, thậm chí có người còn kêu lên kinh ngạc.

Ngưu Hữu Đạo gật đầu: “Đúng vậy, tin tức của Yêu Hồ Ti nói rằng hành cung Thương Tụng cực kỳ huyền mỹ, giống như tiên cảnh ảo mộng. Ta nóng lòng muốn thưởng thức thử nên mới đâm nhầm vào các vị, ta không hề cố ý, mong thành chủ lượng thứ.”

Cực kỳ huyền mỹ, tiên cảnh ảo mộng? Mắt Toa Huyễn Lệ lóe lên.

Đâu chỉ có mình nàng ta, vẻ mặt của nhóm người Trích Tinh thành đều lộ vẻ động lòng. Toa Huyễn Lệ rất ít khi đến Thánh Cảnh, nếu bỏ qua cơ hội thưởng thức này, lần sau đi chẳng biết là ngày tháng năm nào, càng không biết khi nào mới có cơ hội thưởng thức.

Hướng Minh thì kinh ngạc nói: “Trong Thánh Cảnh có hành cung Thương Tụng còn sót lại, sao trước đây ta chưa từng nghe nói đến chuyện này?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.