Khi Ngưu Hữu Đạo đặt bút xuống, sắc trời đã gần chạng vạng tối, một bức họa đã được vẽ xong.
Người đứng bên cạnh quan sát cũng không tính là người trong nghề, chỉ biết là đẹp.
“Trưởng lão, tại sao ngài đột nhiên lại có nhã hứng như vậy?” Tần Quan không nhịn được hỏi một câu.
Ngưu Hữu Đạo nhìn chằm chằm bức họa: “Không phải là có nhã hứng mà là quà cưới cho Các chủ Băng Tuyết các.”
Quà cưới? Côn Lâm Thụ hơi kinh ngạc. Y hoàn toàn không biết việc này.
Tần Quan và Kha Định Kiệt bừng tỉnh. Bọn họ không có tiền mua nổi thứ đắt tiền, mà Tuyết Lạc Nhi cũng chẳng thiếu thứ gì, chỉ cần có tâm ý là được.
Nhưng nói đi thì phải nói lại, hai người phát hiện vị Ngưu trưởng lão này rất đa tài đa nghệ, không nghĩ đến còn có tài năng này.
Sau khi kiểm tra xong, cảm thấy không có gì sai sót, Ngưu Hữu Đạo dặn dò: “Mang xuống gói lại cẩn thận một chút.”
“Vâng.” Hai người Tần, Kha lên tiếng, một trái một phải đến thu lại bức tranh.
Vài ngày sau, trước ngày đại hôn một ngày, Ngưu Hữu Đạo đến tìm Hoàng Ban, báo cáo kế hoạch xuất hành.
Sau khi xem xét báo cáo xong, Hoàng Ban ngay cả đầu cũng không ngẩng, phê hai chữ “Không được”.
Ngưu Hữu Đạo móc ra một tờ giấy, cố ý lộ ra chữ viết bên trên cho y nhìn thấy: “Ta đã báo cáo với Thánh Tôn, đây là câu trả lời của thánh địa.”
Hoàng Ban nghe xong liền ngẩng đầu, phát hiện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3565997/chuong-1565.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.