Vì thế, sau khi nghe tin tức liên quan đến Côn Lâm Thụ, bà vội chạy đến nơi này đầu tiên để chia sẻ niềm vui với Hỏa Phượng Hoàng.
Trong lúc hai người phụ nữ đang vui vẻ, có người đến.
“Hồng Nương.” Đoạn Hổ bước nhanh vào viện, mời Quản Phương Nghi đến một bên, thấp giọng nói: “Viên gia bảo bà lập tức đến đó một chuyến.”
“Lập tức?” Quản Phương Nghi cau mày, bất mãn việc Viên Cương đến kêu đi hét: “Chuyện gì?”
Đoạn Hổ khách sáo đáp lại: “Ta cũng không biết nữa.”
“Được rồi, ta đã biết.” Quản Phương Nghi không vui, quay sang trấn an Hỏa Phượng Hoàng vài câu, lúc này mới theo Đoạn Hổ rời đi.
Hai người vừa đến trạch viện Viên Cương, chỉ thấy Viên Cương đang chờ bà dưới mái hiên.
Quản Phương Nghi bước thẳng đến. Viên Cương phất tay, ra hiệu Đoạn Hổ đứng canh bên ngoài, không cho người lạ đến gần.
Đoạn Hổ dừng lại, canh phòng bốn phía, còn Quản Phương Nghi thì bước lên bậc thang, lạnh lùng nói: “Vội vội vàng vàng chuyện gì thế?” Hai người này lúc nào cũng không hợp nhau.
Viên Cương không lên tiếng, bước vào trong nhà, chờ người bên ngoài bước vào theo.
Quản Phương Nghi vừa vào phòng, Viên Cương lập tức đóng chặt cửa phòng lại.
Ánh sáng tối sầm, Quản Phương Nghi giật mình quay lại, cảnh cáo: “Hầu tử, cô nam quả nữ, ngươi đóng cửa cái gì? Ngươi không sợ lão nương đây làm hỏng thanh danh của ngươi?”
Viên Cương lười nói nhảm với bà, lấy phong thư trong tay áo ra, thấp giọng nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3565984/chuong-1552.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.