Đạo lý này mang đi đâu cũng đúng. Quả thực đôi khi tài năng là rất cần thiết.
Hai người còn chưa kịp phản ứng, Ngưu Hữu Đạo đã xoay người đi xa, quả thực đã nói để mọi người xem là để mọi người xem.
Hai người nhìn nhau, đuổi theo sát.
"Lão đệ..." Trầm Nhất Độ sốt ruột gọi, không thể làm Ngưu Hữu Đạo quay đầu. Y liếc nhìn tình hình chung quanh, đột nhiên sốt sắng.
Phù Hoa, Đoạn Vô Thường, Lãng Kinh Không và Hồng Cái Thiên trao đổi ánh mắt, biến hóa vị trí, đã vây quanh Trầm Nhất Độ.
Toàn Thái Phong quay lại nhìn theo Ngưu Hữu Đạo rời đi, lại nhìn Trầm Nhất Độ bị bao vây, phân vân không biết có nên gia nhập vòng vây hay không.
"Các ngươi muốn làm gì?" Trầm Nhất Độ đề phòng cao độ, đã vào thế, gọi hai đệ tử chạy tới cùng ứng đối.
Nhưng so lượng người thì bên y chắc chắn không nhiều bằng bên kia. Trừ Côn Lâm Thụ ngồi bên đống lửa không nhúc nhích, những người khác đều vây quanh y. Ngay cả đệ tử Lăng Tiêu các không biết rõ tình huống cũng chạy tới xem.
Một đám người vây quanh ba người Hiểu Nguyệt các. Đôi bên vào trạng thái giương cung bạt kiếm.
Hồng Cái Thiên than thở:
"Trầm huynh, chúng ta không muốn làm gì cả, nhưng ngươi thực sự có phần quá đáng."
Trầm Nhất Độ nổi giận:
"Ta quá đáng? Các ngươi thì là thứ gì tốt hay sao? Các ngươi không bán đứng Ngưu Hữu Đạo chắc?"
Toàn Thái Phong chen mồm:
"Ngươi phải nói cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3565941/chuong-1509.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.