Huyền Diệu chờ, thấy hắn mãi không chịu nói, lập tức ép hỏi:
"Nói!"
Ngưu Hữu Đạo hít sâu một hơi:
"Không phải ta không muốn nói, mà là ta không dám nói."
"Không dám nói?"
Huyền Diệu nghi ngờ hỏi:
"Vì sao không dám nói? Phiêu Miễu các tra án, ngươi còn muốn đối kháng hay sao?"
Ngưu Hữu Đạo lắc đầu: "Ta sợ ta nói rồi sẽ không còn mạng ra ngoài."
Huyền Diệu: "Hiện giờ ta bảo ngươi nói, ngươi nhất định phải thành thật khai báo. Bằng không... ngươi có tin ta lập tức khiến ngươi khó giữ được mạng không?"
Ngưu Hữu Đạo đột nhiên nói: "Bị người cướp."
"Bị người cướp?"
Huyền Diệu sững sờ, lại chợt ngạc nhiên lẫn nghi ngờ. Bị người cướp còn không dám nói? Dưới pháp chỉ của Phiêu Miễu các mà còn ai dám làm trái quy tắc? Ông ta hầu như đã đoán được đáp án, nhưng vẫn không nhịn được muốn xác nhận:
"Ai cướp?"
Ngưu Hữu Đạo: "Bị tập kích, ta không thấy rõ mặt đối phương. Ta không có chứng cứ, không dám xác nhận là ai."
Huyền Diệu trầm giọng nói:
"Ngươi có đối tượng hoài nghi không?"
Ngưu Hữu Đạo gật gật đầu.
Huyền Diệu: "Ngươi hoài nghi ai?"
Ngưu Hữu Đạo: "Không có chứng cứ, không dám nói lung tung."
Huyền Diệu không tiếp tục truy hỏi vấn đề này. Lần này Phiêu Miễu các tham gia đều có người của chín nhà, còn hỏi nữa sợ lại tra ra tới đầu của người bên mình. Chuyện này không phải không thể xảy ra. Có người to gan như vậy, rất có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3565939/chuong-1507.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.