Không có người tin cậy để làm hộ pháp, nên cũng không thể tĩnh tâm tu luyện, càng không thể ngủ say, luôn luôn phải dựa vào bản thân mình cảnh giác xung quanh.
Ngồi dưới đất, tựa lưng vào tảng đá, hòa mình và đắm chìm vào màn đêm, ngửa đầu nhìn bầu trời đầy sao qua khe hở giữ những tán cây, xung quanh yên tĩnh thỉnh thoảng có tiếng công trùng kêu.
Bỗng một loạt tiếng xột xoạt ma sát vang lên, khiến hắn nâng cao sự cảnh giác, ành mắt đề phòng nhìn chỗ phát ra tiếng động, mở pháp nhãn ra, bàn tay đã nắm chặt chuôi kiếm.
Sự phòng bị được nâng cao dần dần hạ xuống, chỉ thấy một con yêu hồ màu đen từ trong bụi cỏ chạy ra, lúc đến gần thì hóa thành hình người đi tới, chính là Hắc Vân - tộc trưởng Hồ tộc.
Ngưu Hữu Đạo chống kiếm lên mặt đất hơi mượn lực đứng lên, một tay chống kiếm: "Sao ngươi lại tới đây?"
Hắc Vân: "Phát hiện ra một số chuyện."
Ngưu Hữu Đạo: "Đúng ra là nếu có chuyện gì thì truyền tin tức là được, ngươi và ta không nên gặp mặt nhau nhiều, một khi để người khác phát hiện, sẽ rất phiền phức."
Hắc Vân: "Ngươi yên tâm, xung quanh ta đều đã sắp xếp nhãn tuyến, có ai tới gần đều có thể phát hiện ra được."
"Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, về sau phải tận lực đề phòng." Ngưu Hữu Đạo không thể không nhắc nhở, nhưng mà người cũng đã tới, nói nhiều cũng vô ích, rồi hỏi: "Chuyện như thế nào?"
Hắc Vân: "Người đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3565936/chuong-1504.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.