Triều Kính: "Lão đệ, sao ngươi lại tới đây?"
Ngưu Hữu Đạo: "Ngươi mất tích, mọi người cũng nghi là do ta làm. Ngươi nói ta có oan không? Chẳng còn cách nào, ta đành phải đi tìm ngươi để cọ rửa nỗi oan của ta."
Hóa ra là tìm mình, còn về làm thế nào để tìm được thì không quan trọng, mà như vậy chứng tỏ Ngưu Hữu Đạo này có năng lực. Ý muốn cầu sinh cảu Triều Kính càng trở nên mãnh liệt:
"Được, chỉ cần ta trở về, nhất định sẽ chứng minh cho ngươi."
Ngưu Hữu Đạo: "Không cần, chỉ là việc nhỏ. Nếu ngay cả chút chuyện này mà ta cũng không xử lý được, mấy năm qua ta sống uổng rồi. Yên tâm, tự ta sẽ chứng minh."
Triều Kính nhìn chằm chằm hồ tộc:
"Lão đệ, ngươi nói với họ, chỉ cần ta thoát được, ta chắc chắn sẽ báo đáp."
Ngưu Hữu Đạo bình tĩnh nói:
"Ta đã cầu tình với họ, nhưng họ không chịu thả ngươi."
"Lão đệ hãy suy nghĩ thêm biện pháp."
Triều Kính vùng vẫy thân thể, bỗng nhỏ giọng nói:
"Lão đệ, tới gần nói chuyện."
Ngưu Hữu Đạo nhìn hồ tộc chung quanh một chút rồi tới gần, nghiêng tai lắng nghe.
Triều Kính cố sức cúi thấp đầu, cố gắng tới gần tai Ngưu Hữu Đạo, nhỏ giọng nói:
"Không biết từ đâu mà họ biết được chuyện ngươi đi Điệp Mộng Huyễn Giới, đã tra tấn ép hỏi, nhưng ta chưa từng khai một chữ."
Nghiêng đầu, Ngưu Hữu Đạo "Ồ" một tiếng rồi quay lại nhìn:
"Ngươi đã vậy rồi còn định uy hiếp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3565927/chuong-1495.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.