Nghe Ngưu Hữu Đạo đã giết con hắc hồ, trong lòng hai người như trút được gánh nặng.
“Trưởng lão, làm sao bây giờ? Có gặp người nào của chúng ta trên đường không?” Tần Quan hỏi.
Ngưu Hữu Đạo nhìn xung quanh, hỏi lại: “Ta không có ở đây, nơi này không có gì bất thường chứ?”
Tần Quan nói: “Không có điều gì bất thường. Một bóng người cũng không thấy.”
Ngưu Hữu Đạo nói: “Đến chỗ hẹn còn đủ thời gian, không cần nóng vội. Cứ chạy tới chạy lui mãi, ta hơi mệt, trước ở lại đây nghỉ ngơi ba ngày.”
Nghỉ ngơi ba ngày? Cần nghỉ lâu như vậy sao? Hai người nhìn nhau.
Bọn họ không biết Ngưu Hữu Đạo đường dài bôn ba, pháp lực tiêu hao không ít. Quan trọng là hắn bị Ngân Cơ đả thương, bị thương không nhẹ. Nếu không phải lo lắng hai người ở đây có biến, hắn sẽ không về gấp như vậy. Bây giờ cục diện đã ổn định, hắn cần thời gian để chữa thương, không thể bị thương mà cứ đi mãi như thế.
Đến địa điểm gặp gỡ tiếp theo, dựa trên bản đồ thì phải mất mười ngày nửa tháng, cho nên cũng không cần gấp.
Ngưu Hữu Đạo khoanh chân ngồi xuống, bước vào quá trình chữa thương.
Hai người Tần Kha phụ trách hộ pháp cảnh giới. Ngưu Hữu Đạo vừa về đến, hai người cũng đành thuận theo lời của hắn mà thôi.
Trời tối, nhưng lần này bọn họ không nhóm lửa.
Trời sáng, Ngưu Hữu Đạo bảo hai người đưa lên ghi chép có liên quan đến thành viên Phiêu Miễu các. Hắn xem lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3565923/chuong-1491.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.