Chương trước
Chương sau
Hắc hồ do dự một chút, sau đó quay đầu nhìn các Trưởng lão Hồ tộc chung quanh, phát hiện ánh mắt bọn họ đều có cảm giác kích động, y quay lại hỏi: “Ngươi có kế hoạch cụ thể không?”

Ngưu Hữu Đạo nói: “Chuyện lớn như vậy, ai có thể định ra kế hoạch cụ thể được chứ? Chỉ có thể thực hiện từng bước một mà thôi. Bây giờ quan trọng nhất chính là quả Vô Lượng, cũng là quả Hồ Tiên mà các ngươi hay gọi đấy. Nhu cầu cấp bách của ta hiện tại chính là muốn biết tình huống bên trong vườn Vô Lượng, Ngao Phong là một cơ hội. Ta muốn mở ra một lỗ hổng trên người gã.”

Hắc hồ nói: “Đây chỉ toàn là lời ngươi nói. Con người ngươi quá gian xảo, có trời mới biết ngươi nói là thật hay giả. Chúng ta làm sao mà tin tưởng ngươi?”

Ngưu Hữu Đạo không biết mình xảo trá ở đâu ra nữa. Hình như hắn chưa làm gì xấu với Hồ tộc mà.

Nhưng hắc hồ lại nhìn theo một tình huống khác. Y nhận được bẩm báo bên dưới, bảo có hai nhóm người đang đại khai sát giới ở hoang trạch tử địa. Một nhóm mặc trang phục áo đen của Phiêu Miễu các, một nhóm là mặc trang phục màu đỏ, không biết là ai.

Trong hai nhóm người này có một người mặc trang phục khác, khiến tai mắt Hồ tộc chú ý, mà người này không giống như những người khác, không có ý ra tay g iết chết Hồ tộc.

Hồ tộc nhiều lần thăm dò, người này đúng là không có ý định săn giết Hồ tộc, vậy thì hắn chạy đến đây để làm gì?

Tình huống này khiến hắc hồ chú ý, sợ người bên dưới có sai lầm, vội đích thân lộ diện để quan sát cũng như thăm dò.

Kết quả phát hiện đối phương hoàn toàn không gây bất lợi cho Hồ tộc. Không những không ra tay, mà còn không để cho những người khác ra tay.

Cuối cùng, y phát hiện đây chỉ là cái bẫy của Ngưu Hữu Đạo. Ít ra y cho rằng Ngưu Hữu Đạo hành động riêng lẻ như vậy là muốn dụ y mắc bẫy.

Ngưu Hữu Đạo nói: “Ta chẳng cần các ngươi tin ta, ta cũng chẳng trông cậy vào lần gặp mặt đầu tiên, nói mấy câu là các ngươi có thể tin ta. Mọi chuyện, về sau sẽ nói rõ hết thảy. Vấn đề bây giờ, chỉ cần Hồ tộc các ngươi phối hợp với ta, các ngươi cũng chẳng tổn thất gì. Nếu bây giờ ta muốn đi, các ngươi cũng chẳng ngăn được ta. Chuyện đơn giản thôi, không cần các ngươi phải mạo hiểm, lại có thể đổi lấy một khả năng thay đổi vận mệnh của Hồ tộc, không đáng cho các ngươi đánh cược một lần sao? Nếu các ngươi phát hiện có nguy hiểm, các ngươi có thể kết thúc hành động bất cứ lúc nào.”

Tuy là nói như vậy, về sau có mạo hiểm với hắn hay không, sẽ do Hồ tộc lựa chọn.

Có một số việc không thể nóng vội, không có cách nào giải quyết một lần là xong. Trong tình huống hai bên còn chưa quen thuộc lẫn nhau, trông cậy vào vài ba câu là nhận được sự tin tưởng của đối phương, hắn cũng không ngây thơ như vậy, cũng không cố chấp rúc đầu vào cái sừng trâu.

Nhưng cục diện có thể dùng một loại phương thức khác để mở ra, trước kéo Hồ tộc lên thuyền rồi nói sau. Đối phương tin tưởng hắn hay không thì để từ từ. Mọi thứ nhất định phải có bắt đầu trước mới được. Kéo Hồ tộc lên thuyền thì mới lái được thuyền, hắn cũng không cần phải há miệng một cái là nói mình đồ đệ Thương Tụng.

Hoàn cảnh Thánh Cảnh bày ra trước mắt, tình huống của hắn rất khó mà hành động, vì thế hắn rất cần nhân thủ.

Hắc hồ cau mày, không nói câu nào, quay người bước sang một bên cùng với các Trưởng lão Hồ tộc.

Ngưu Hữu Đạo ngẫu nhiên có thể nghe rõ vài câu nhưng lại không biết đó là ngôn ngữ gì, nghe không hiểu.

Sau khi thương lượng đã đưa ra kết quả. Như Ngưu Hữu Đạo đã nói, nếu phát hiện có nguy hiểm, có thể kết thúc bất cứ lúc nào. Cục diện sẽ do Hồ tộc khống chế. Như vậy, rất đáng để đánh cược một lần.

Sau đó, hắc hồ quay lại: “Được, Hồ tộc của ta có thể giúp một tay.”

Ngưu Hữu Đạo mỉm cười, chắp tay nói: “Cảm ơn!”

Hắc hồ nói: “Nhưng ta có một việc muốn hỏi ngươi, hy vọng ngươi có thể nói rõ.”

Ngưu Hữu Đạo nói: “Ngươi cứ nói, đừng ngại.”

Hắc hồ hỏi: “Ngươi có quan hệ gì với La Phương Phỉ?”

“La Phương Phỉ?” Ngưu Hữu Đạo sửng sốt, sau đó đáp: “Ta và nàng ta chẳng có quan hệ gì cả. Vì sao Tộc trưởng lại hỏi như vậy?”

Hắc hồ nói: “Sợ là chưa chắc như thế? Nếu không có quan hệ gì, vì sao nàng ta không đưa ai ra ngoài mà lại đưa ngươi? Nghe nói, nàng ta còn đích thân đưa ngươi ra ngoài?”

Ngưu Hữu Đạo đáp: “Tộc trưởng hỏi như vậy, không phải cho rằng ta có cấu kết với La Phương Phỉ, từ đó gây bất lợi cho Hồ tộc? Hoặc lo lắng ta là gian tế do chín cẩu tặc phái đến để lừa gạt? Vẫn là câu nói kia, nếu Tộc trưởng phát hiện có bất kỳ nguy hiểm, có thể kết thúc hành động bất cứ lúc nào.”

Hắc hồ hỏi: “Ngươi dường như đang né tránh vấn đề của ta. Ta hỏi ngươi có quan hệ gì với nàng ta?”

Ngưu Hữu Đạo đáp: “Thật không có quan hệ gì mà. Nói thật, ta cũng không hiểu việc này. Tộc trưởng bảo ta giải thích, ta cũng không thể giải thích rõ ràng. Hơn nữa, lần này ta đến Thánh Cảnh cũng là do người phụ nữ đó hại...” Hắn đem chuyện mình bị La Phương Phỉ đích thân điểm danh nghe được từ miệng Đinh Vệ nói ra, sau đó bổ sung: “Chỉ cần có cơ hội, ta sẽ xóa bỏ lo lắng của tộc trưởng. Ta sẽ tìm người phụ nữ này để đòi nợ.”

Ai ngờ hắc hồ lại nói: “Chuyện như vậy sao? Món nợ đó xem như xong. Chỉ là một người phụ nữ bốc đồng, chẳng đáng so đo.”

Tại sao lời này có cảm giác không được thích hợp? Ngưu Hữu Đạo nói: “Chẳng lẽ Tộc trưởng không muốn ta chứng minh ta không có liên quan gì đến nàng ta sao?”

Hắc hồ nói: “Ta chỉ không muốn ngươi vì một người phụ nữ mà làm hỏng đại sự thôi.”

Ánh mắt Ngưu Hữu Đạo sáng lên: “Ta dám làm, đương nhiên là có nắm chắc. Tộc trưởng cứ yên tâm, không bao lâu nữa, ta sẽ hái đầu nàng ta xuống đưa cho ngươi.”

Các vị Trưởng lão nhìn nhau, hắc hồ thở dài: “Nàng ta là con gái của La Thu, chọc đến nàng ta sẽ gây ra phiền phức. Ngươi có cần làm mọi việc phức tạp như vậy không? Ta không cần đầu của nàng ta, chỉ hy vọng việc ngươi làm được thuận lợi.”

Ngưu Hữu Đạo nhận ra phản ứng của những người này hơi khác thường, vì thế hắn lắc đầu, cắn mãi không nhả: “Chín cẩu tặc giết nhiều người của Hồ tộc như vậy, bây giờ Hồ tộc đồng ý giúp ta, ta tất nhiên là phải lấy ra thành ý của mình. Đầu của La Phương Phỉ, ta nhất định phải lấy. Tộc trưởng yên tâm đi, ta sẽ sắp xếp thỏa đáng, sẽ không phức tạp đâu. Hành động sau này của ta cũng cần cái mạng nhỏ của La Phương Phỉ để bốc lên mâu thuẫn bên trong Thánh Cảnh. Ta nhất định sẽ gi ết chết La Phương Phỉ, tiện thể đưa đầu nàng ta cho Hồ tộc ngươi luôn.”

Hắc hồ nói: “Động đến con gái La Thu thích hợp sao? Chọn cái đơn giản để ra tay không tốt à? Vẫn là câu nói kia, hy vọng chuyện ngươi làm sẽ thuận lợi.”

Ngưu Hữu Đạo nói: “Cũng không còn cách nào. Ta chẳng có người quen ở Thánh Cảnh, tiếp xúc người khác cũng không dễ dàng gì. Tộc trưởng cũng biết La Phương Phỉ đích thân đến tìm ta, ta tiếp xúc với nàng ta sẽ dễ dàng hơn, thuận tiện ra tay. Ngoài ra, giết một nhân vật nhỏ sẽ không có hiệu quả. Thân phận của La Phương Phỉ phù hợp hơn. Để tránh phiền phức, giết nàng là lựa chọn tốt nhất.”

Hắc hồ im lặng. Hóa ra, người này không thể không giết La Phương Phỉ, hiển nhiên đã sớm chuẩn bị ra tay với nàng ta. Nếu hôm nay không hỏi, bọn họ sẽ không biết người này đã sớm có âm mưu.

Y chậm rãi quay sang nhìn các vị Trưởng lão, dùng ánh mắt để trao đổi.

Ngưu Hữu Đạo vẫn thờ ơ đứng chờ.

Sau khi các vị Trưởng lão khẽ gật đầu, hắc hồ quay lại: “Ngưu Hữu Đạo, đối với La Phương Phỉ, có thể bỏ qua được cho nàng ta thì cứ bỏ qua.”

Ngưu Hữu Đạo làm ra vẻ khó hiểu: “Tộc trưởng, vì sao không ra tay với nàng ta? Ta đã giải thích rất kỹ, bây giờ ngươi bảo ta buông tha cho nàng ta, ngươi không phải muốn làm ta khó xử sao?”

Hắc hồ dường như rất khó mở miệng. Y do dự mãi, sau đó thở dài: “La Phương Phỉ là trưởng nữ của lão tộc trưởng.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.