Nhưng nó phản ứng cũng không chậm, thân hình lóe lên, như một làn khói đen bay mất, nhảy ra đằng sau một cái cây khác.
Ngưu Hữu Đạo vồ hụt vội đánh ra một chưởng. Một chưởng cách không làm nổ tung cây đại thụ che chắn, khiến cái cây ngã ra đằng sau.
Bên trong mảnh gỗ vụn, hồ yêu nhanh chóng nhảy lên cành cây đã bị ngã xuống, xông vào bóng đêm của khu rừng.
Mũi chân Ngưu Hữu Đạo điểm trên một cành cây, bắn vọt đuổi theo. Hắn không có thân hình nhỏ nhắn có thể xuyên qua các nhánh cây như yêu hồ, vì thế hắn cứ cách không vỗ ra một chưởng, cành lá bay tán loạn. Sau đó người từ trong cành lá bay tán loạn nhảy lên tán cây trong bầu trời đêm.
Một chạy một đuổi khiến người ta phải hoa cả mắt.
Tần Quan và Kha Định Kiệt sửng sốt. Ngưu trưởng lão không phải đã nói không muốn đắc tội với yêu hồ sao? Hắn đột nhiên ra tay, cũng khiến bọn họ bất ngờ.
Tóm lại, Ngưu Hữu Đạo cứ khiến người ta không bắt được một chút đầu mối nào từ hắn. Tần Quan quay đầu lại hỏi: “Có cần giúp hắn truy sát hay không?”
Kha Định Kiệt thở dài: “Hắn không phải đã dặn dò chúng ta ở lại đây chờ sao?”
Hai người nhìn mặt đất đầy máu, trong lòng cảm thấy mất mát. Bây giờ, bọn họ xem như đã hiểu lời nói của Ngưu Hữu Đạo đã nói với bọn họ trước đó, bảo bọn họ lăn lộn theo hắn, nói cái gì là không từ bỏ được bọn họ. Hiện tại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3565907/chuong-1475.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.