Ngưu Hữu Đạo: "Thứ công khai, làm sao có thể nhìn thấy thứ mà các ngươi muốn thấy. Ta mà dám viết, tông môn chưa chắc đã dám thu nhận."
Kha Định Kiệt: "Vậy ngài kẻ cho chúng đệ tử một chút đi."
Ngưu Hữu Đạo: "Các ngươi cả nghĩ quá rồi. Các ngươi đừng hỏi. Ta đề cập tới chuyện ta vào bí cảnh Thiên Đô là muốn nói với các ngươi, khi gặp hoàn cảnh không quen thuộc thì phải cố gắng duy trì tình trạng cơ thể tốt nhất. Các ngươi đi theo ta, ta sẽ cố gắng mang các ngươi về, không phụ lòng tông môn nhờ vả."
Toàn lời nói bậy.
Tần Quan than thở: "Trưởng lão, chúng ta không hoang mang. Chưa tới nửa canh giờ đã lại nghỉ, đến bao giờ mới tới địa phương tụ hợp. Ta sợ chúng ta không thể tới đúng lúc để chạm mặt những người khác."
Chẳng phải vậy sao? Hai người cảm giác là vị trưởng lão này căn bản không tới để săn yêu hồ. Trên đường đi, họ có gặp phải yêu hồ, vị này lại không cho họ truy sát.
Ngưu Hữu Đạo: "Các ngươi yên tâm đi. Bọn họ tìm kiếm khắp nơi, chúng ta lại đi thẳng tới địa điểm cần tới, không muộn được." Dứt lời, hắn giơ đóa hoa trên tay lên thưởng thức.
Hai người bất đắc dĩ. Kha Định Kiệt nhẹ giọng ra hiệu: "Trưởng lão!"
Tần Quan liếc mắt nhìn theo, thân thể lập tức căng ra, lao đi như mũi tên rời cung.
Ngưu Hữu Đạo quay đầu nhìn sang, thấy cách đó không xa có một đống bùn nhão bò lên trên đống đất nhỏ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3565897/chuong-1465.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.