Ngưu Hữu Đạo: "Người ta đi về phía nào?"
"Bên kia!" Phù Hoa chỉ một hướng, lại hỏi: "Ngươi muốn làm gì?"
"Không có gì." Ngưu Hữu Đạo không nói chi tiết, gọi: "Triều trưởng lão."
Triều Kính đứng trên vách núi quay lại nhìn, hỏi: "Chuyện gì?"
Ngưu Hữu Đạo: "Cùng đi với chúng ta chứ?"
Triều Kính nói: "Nếu ta mà đi cùng ngươi, chẳng phải ta sẽ càng chứng tỏ lời lẽ của lão tặc Thái Thúc là đúng?"
Ông ta đương nhiên muốn đi cùng Ngưu Hữu Đạo, nhưng bị Thái Thúc Sơn Thành náo loạn như bây giờ, quả thực ông ta có phần e ngại như lời Thái Thúc Sơn Thành nói. Mà ông ta muốn đi một mình lại sợ gặp phải nguy hiểm sẽ không có cứu viện. Ông ta không quen thuộc tình huống nơi này, một khi tiến vùng đất hoang chết chóc sẽ thoát ly khỏi tầm quản lý của Phiêu Miễu các, chẳng ai biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Làm sao bây giờ? Ông ta rất do dự, mà hai đệ tử Vạn Thú môn hộ tống cũng rất kinh hoảng.
Ngưu Hữu Đạo cười ha ha nói: "Thái Thúc Sơn Thành rắp tâm gì, mọi người đều biết. Chỉ vì ta làm hỏng chuyện tốt của lão nên lão cố ý trả đũa thôi. Thân đứng thẳng không sợ bóng nghiên, không cần tránh né hiềm nghi. Nếu ông thực sự làm như vậy mới là dính cái bẫy của Thái Thúc Sơn Thành. Mặc kệ chuyện ra sao, trước tiên chúng ta phải qua được cửa ải rèn luyện này rồi mới nói được. Chuyện còn lại, thời gian có thể chứng tỏ tất cả, không cần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3565894/chuong-1462.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.