“Chuyện xảy ra thế nào thì nói thế ấy, không được thêm mắm dặm muối, nói hươu nói vượn, nếu dám nói dối nửa lời, ta không tha cho ngươi đâu!”
“Rõ!” Quản Phương Nghi thưa vâng bước lên trước, đối diện với đám người Tử Kim Động, đâu vào đấy nói ra: “Sấng sớm hôm nay, Cự An của Quy Miên Các hái một rổ quả dại đưa đến Mao Lư Biệt Viện, đưa cho Văn Mặc Nhi. Sau đó, Văn Mặc Nhi đi ra ngoài bị Quản Thanh Nhai ngăn lại bên ngoài…”
Bà ta kể lại chi tiết rõ ràng chuyện đã xảy ra. Sau đó Quản Thanh Nhai cản Cự An thế nào, nói gì với Cự An, mình ra can thiệp thế nào, Cự An đi rồi Quản Thanh Nhai đột nhiên phát điên tát mình một cái ra sao, sau đó vu hãm mình thế nào, nói ra hết.
Đương nhiên, nói thế nào cũng đã được Ngưu Hữu Đạo nhắc nhở trước.
Nghiêm Lập nghe xong, thầm mắng Quản Phương Nhai. Đồ hỗn trướng kia, còn dám nói không phải do Văn Mặc Nhi sao.
Trong Tử Kim Động, ông biết rõ nhất Quản Thanh Nhai có vu hãm Quản Phương Nghi không. Quản Thanh Nhai cũng thừa nhận mình có vu hãm, nhưng không thừa nhận là mình tranh giành tình nhân Văn Mặc Nhi, chỉ nói là xả cơn giận cho sư phụ.
Nghe tới đó, trong lòng mọi người của Tử Kim Động đã biết chân tướng thế nào.
Chờ Quản Phương Nghi nói xong, Ngưu Hữu Đạo mới lạnh nhạt nói: “Hồng Nương, đây mới là lời nói một bên, không đủ tin. Ngươi dám đối chất với Quản Thanh Nhai không?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3565879/chuong-1447.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.