“Hồng Nương, ta là mang theo thành ý đến giải quyết vấn đề, nếu như ngươi tiếp tục nhất định cố chấp, sẽ có hậu quả gì tự bản thân ngươi suy tính. Các ngươi không muốn làm lớn chuyện, Tử Kim động cũng không muốn làm lớn chuyện, mọi thứ dễ thương lượng, chẳng lẽ ngươi thật sự không cho một chút đường sống nào để thương lượng hay sao?"
Quản Phương Nghi trầm măc.
Viên Cương ở trong một gian phòng cách đó không xa, cách nơi tụ tập lượng lớn nhân thủ Mao Lư biệt viện cũng không xa.
Toàn bộ Mao Lư biệt viện đã bị người của Tử Kim động bao vây, nhân thủ của Mao Lư sơn trang có hạn, lúc này không thích hợp phân tán, chỉ có thể tập trung chung một chỗ phòng bị.
Khi Mạc Linh Tuyết đi theo đến trong gian phòng kia, người trong phòng đang giúp Viên Cương băng bó thân thể bị thương, khắp nơi trên người đều là thương tích do kiếm khí gây nên, người băng bó giống như bánh chưng, trên vải trắng còn có vết máu ẩn thấu.
Người trong phòng tạm dừng động tác, Viên Cương lạnh lùng nhìn Mạc Linh Tuyết đi vào, song quyền dần dần nắm lại.
Quản Phương Nghi gượng gạo giải thích một câu: "Mạc trưởng lão nói có chuyện cần tìm chúng ta bàn bạc."
Mạc Linh Tuyết nói: "Không sao, xử lý vết thương trước quan trọng hơn, băng bó xong mới nói cũng không muộn."
Đám người đoạn hổ nhìn nhau, tiếp tục giúp Viên Cương băng bó, tốc độ băng bó trái lại vô ý thức nhanh hơn nhiều.
Vết thương siết lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3565869/chuong-1437.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.