Hơi thở của Cung Lâm Sách nặng nề hơn, nhìn nàng ta một hồi rồi chắp tay xoay người, chậm rãi đi tới lan can, phóng mắt nhìn ra vườn hoa. Chờ tâm tình đôi bên bình tĩnh hơn, Cung Lâm Sách than thở:
"Ta đã cẩn thận suy nghĩ việc này, quả thực có phần uất ức cho con. Nhưng vi phụ là đàn ông, còn hiểu rõ đàn ông hơn con. Con cả cho Cự An không phải chuyện gì xấu."
"Nếu con muốn quyền thế hay muốn nở mặt nở mặt, Cự An không phải đối tượng thích hợp. Nhưng nếu con muốn tìm người đàn ông đáng tin cậy, Cự An sẽ không phụ lòng con. So với những kẻ phấn son tỉa tót, thích dỗ ngon dỗ ngọt khác thì y còn tốt hơn trăm lần. Nếu con thật sự là loại phụ nữ ngưỡng mộ quyền thế thì con đã không đợi tới hôm nay mới lấy chồng. Mặc Nhi, con yên tâm. Nếu vi phụ đã giúp con lựa chọn, tất nhiên ta sẽ chịu trách nhiệm với con. Chỉ cần vi phụ còn trên đời một ngày, các con có thể sống yên ổn qua ngày tại Tử Kim động. Sẽ không có ai gây khó dễ cho phu thê các con."
Phu thê? Văn Mặc Nhi hai mắt đẫm lệ nói:
"Đệ tử không gả không thể sao?"
"Hôn nhân đại sự, cha mẹ quyết, đây là lễ nghi từ xưa, không thể trái! Việc này cứ quyết định như thế. Được rồi, ta còn có việc. Mấy vị chưởng môn đang chờ ta. Con đi về đi."
Cung Lâm Sách quay lưng đưa ra quyết định, ngữ khí chắc chắn không cho phép đổi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3565866/chuong-1434.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.