Ngưu Hữu Đạo nhẹ giọng nói bên tai bà ta:
"Nguy hiểm cũng có nghĩa là cơ hội. Bình thường chúng ta không có cơ hội tiếp xúc được với phía Thánh cảnh. Con người không có ai là hoàn mỹ, ta không tin không gì có thể phá được họ. Giới tu hành đã tôn thờ chín vị kia như thần thoại, rốt cuộc tình huống thế nào thì chúng ta lại không hề biết gì cả. Chúng ta chỉ vừa đánh vừa nghe ngóng tình hình, không dám tùy tiện hỏi thăm. Hồng nương, kẻ địch không hiểu rõ mới là nguy hiểm nhất. Chỉ khi đến gần họ, tìm hiểu họ, mới có cơ hội đánh bại bọn họ!"
Lời này vừa nói ra, Quản Phương Nghi hãi hùng khiếp vía. Lời nói này chẳng khác nào đại nghịch bất đạo, không khác gì cho thấy ý muốn khiêu chiến chín vị Chí Tôn. Bà ta xoay đầu sang, đối mặt rất gần với hắn nói:
"Cần gì phải tự kiếm chuyện, như bây giờ cũng rất tốt."
Ngưu Hữu Đạo: "Khoảng thời gian gần đây, ta vẫn luôn suy nghĩ vấn đề này. Cây muốn lặng mà gió chẳng muốn ngừng. Ta cũng muốn tự tại, nhưng có thể tự tại sao? Sau bí cảnh Thiên Đô lại xuất hiện rèn luyện Thánh cảnh mà chưa bao giờ có. Chuyện này không hề tầm thường, ta thật không biết chín lão quái vật kia muốn lam gì. Lần này ta đi là muốn tìm kiếm hư thực."
"Chín vị kia vẫn ẩn sau hậu trường khuấy lên mưa gió trong thiên hạ, coi chúng sinh như giun dế mà sắp đặt, sẽ không chịu dừng tay. Quy tắc nằm trên tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3565838/chuong-1406.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.