Ngưu Hữu Đạo: "Không ý nghĩa sao? Khổ hải vô biên, quay đầu lại là bờ. Tội gì ngươi phải bướng bỉnh, cố chấp mãi một số chuyện không cần thiết!"
Côn Lâm Thụ: "Ngưu trưởng lão sợ sao?"
Ngưu Hữu Đạo nở nụ cười:
"Ta sợ? Ta có gì đáng sợ chứ? Ta không giống ngươi, tính toán thắng bại nhất thời. Ta chỉ không muốn sau hôm nay ngươi lại hối hận. Ta không muốn người ở bên cạnh ta vĩnh viễn trầm luân trong hối hận, không hy vọng người của ta đi theo ta vì hối hận. Vì thế ta mới nhắc nhở ngươi, cho nên mới lại cho ngươi một cơ hội."
Côn Lâm Thụ: "Không cần. Ngưu trưởng lão, có thể bắt đầu chưa?"
Y không cần, nhưng Ngưu Hữu Đạo vẫn phải nói:
"Từ lúc ta ra khỏi sơn trang Mao Lư đi lang bạt giới tu hành tới nay, ta chưa từng chém chém giết giết, nhưng cũng có lúc không cách nào tránh khỏi. Chỉ cần chính diện một đấu một, Ngưu mỗ chưa từng nếm mùi thất bại một lần nào, ngươi không sợ sao?"
Côn Lâm Thụ: "Không sợ, đó là bởi vì ngươi chưa gặp gỡ đối thủ lợi hại chân chính."
Ngưu Hữu Đạo: "Sai rồi, chính vì không ai biết ta nông sâu ra sao, mà kẻ ra tay với ta đều giống như ngươi, đều rất tự tin vào bản thân."
Côn Lâm Thụ hơi nghiêm túc hơn, nhìn hắn chăm chú.
Ngưu Hữu Đạo: "Vì lẽ đó ta cho ngươi biết, bây giờ ngươi hối hận vẫn còn kịp. Đương nhiên, ta biết ngươi không nghe lọt tai, nhưng ta vẫn phải nói."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3565789/chuong-1357.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.