“Rõ!” Thuộc cấp một lần nữa lĩnh mệnh.
Ngô Công Lĩnh quay đầu lại nói với Tử Bình Hưu: “Thừa tướng, hãy lấy danh nghĩa triều đình thông cáo với thiên hạ, trong thời gian chỉ định ai khai hoang đất trồng trọt được thì đất sẽ thuộc về người đó.”
Tử Bình Hưu không phải tướng lĩnh dưới trướng ông ta, sẽ không có chuyện ra lệnh là buộc phải làm, lúc này liền khuyên nhủ: “Bệ hạ, làm như vậy sợ sẽ xảy ra rối loạn, có vài vùng đất hoang chưa giám định rõ có phải vô chủ hay không, người khác mạo muội tới trồng trọt e sẽ gây nhiễu loạn.”
Ngô Công Lĩnh đi vào đình đài lầu các ngồi xuống, phất tay cho người dâng trà: “Ta nhớ trước kia Thiệu Bình Ba ở Bắc châu đã từng làm chuyện như vậy, hắn làm được, sao ta không làm được? ta mặc kệ những vùng đó là đất hoang có hay không có chủ, vẫn câu nói đó, trong thời gian chỉ định đất hoang có ai trồng trọt thì đất thuộc về người đó, cứ làm thế đi! Ai dám quấy rối, hỏi xem thanh đao trong tay bản tướng quân có đồng ý không!”
Ông ta lạnh lùng liếc mắt nói: “Đang thời chiến loạn.
Nhân lực Tống quốc đã bị tổn thất lớn, người là gốc rễ của Tống quốc! thừa tướng, năm nay đại loạn vừa ổn định lại ta không nói, nếu sang năm còn xuất hiện tình trạng chết đói trên diện rộng, khiến cho lòng người cảnh nội Tống quốc bàng hoàng, ta thấy Thừa tướng ông đây cũng làm đủ rồi đấy, cho dù ba phái lớn có cầu tình cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3565779/chuong-1347.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.