“Ta sẽ không đến mức quá đáng không buông tha cho người ta. Nhưng mà, nhất định ta phải đánh một trận với hắn!”
Y quay lại chăm chú nhìn bức chân dung tổ sư gia: “Không phải vì chính ta, là vì chuộc tội! Chuyện năm đó ta khiến Thiên Hoả Giáo hổ thẹn, phần nhục nhã này chỉ có thể do chính ta đi rửa sạch. Đương nhiên, cũng là vì chính ta. Chuyện quá khứ nhất định phải có một dấu chấm kết thúc, ta không muốn đến đâu cũng bị người ta lôi chuyện cũ ra nói móc nói mỉa. Sư muội, muội cũng không muốn để cho ta cả đời không ngóc đầu lên nổi vì chuyện này chứ?”
Xem như Hoả Phượng Hoàng đã nhìn ra rồi. Sau bao năm ngao luyện, dù sư huynh không còn ngạo khí năm xưa, khiêm tốn không ít, nhưng thực chất, tính cách trời sinh vẫn không thể thay đổi.
Nàng gần như cầu khẩn: “Sư huynh, quên đi thôi. Với thành tựu hiện giờ của huynh, ngay cả mấy người Chưởng môn cũng không thể luyện thành bí thuật cao nhất cũng không thể ngăn cản huynh, ai còn dám nói móc mỉa gì huynh? Sư huynh, thực sự không cần phải so đo.”
Côn Lâm Thụ chầm chậm quay lại nhìn nàng. Y hiểu rõ nàng, nên y cảm thấy có gì không đúng.
Y nhạy cảm nhận ra được tâm tư của sư muội, tựa hồ như dù đã luyện thành “Thiên hoả vô cực thuật” cũng khó mà rửa sạch phần sỉ nhục ấy, nên nghi ngờ hỏi: “Ta chỉ hỏi Ngưu Hữu Đạo ở đâu, cái này cũng không thể nói sao? Sư muội, muội sợ ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3565772/chuong-1340.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.