Chương trước
Chương sau
Thương Thục Thanh ồ một tiếng, như có điều suy nghĩ nói: "Thì ra là như vậy."

Quản Phương Nghi ngó nhìn phản ứng của nàng, trong lòng âm thầm thở dài, cảm thấy bản thân không nên giải thích kỹ như vậy, tuy rằng khiến cho vị này an tâm rồi, nhưng để cho nha đầu ngốc này hi vọng chính là làm hại nàng.

Vẫn là câu nói đó, vị quận chúa này trông như vậy, Đạo gia không có khả năng có ý nghĩ gì với nàng.

Có một số việc cũng không thể trông mặt mà bắt hình dong, nhưng "Mặt" này dù sao cũng là hiện thực bày ra trước mắt, bất kể là ai cũng phải đối mặt, đặc biệt là phụ nữ, trong mối quan hệ hôn nhân ở một mức độ nào đó phải xứng đôi với thân phận địa vị của nam nhân, đây cũng là hiện thực.

Đạo gia bây giờ, thân phận địa vị càng ngày càng cao, thêm vào đó tuổi trẻ tài cao, thiên hạ này chỉ sợ không biết có bao nhiêu thiếu nữ muốn kết nhân duyên với hắn, không đến lượt vị quận chúa này.

Bây giờ cũng sẽ không có ai mở miệng giúp vị quận chúa này tác hợp, nói thẳng ra, chỉ cần là không mù cũng đều có thể nhìn thấy được, chênh lệch quá lớn rồi, không xứng với Đạo gia!

Văn Mặc Nhi nói chuyện vui vẻ với Đạo gia, đảo đôi mắt đẹp, mắt sáng rạng ngời rực rỡ, trong lòng lại có vài phần buồn bã.

Ban đầu Cung Lâm Sách để nàng ta tiếp cận Ngưu Hữu Đạo, trong lòng nàng ta vô cùng bài xích, nhưng nàng ta không có lựa chọn khác.

Sau khi chính thức tiếp xúc, quen thuộc, hiểu rõ con người này, làm gì có người phụ nữ nào không thích nam nhân ưu tú chứ? Ngưu Hữu Đạo so với bất cứ đệ tử nào của Tử Kim động mà nàng ta từng gặp qua đều ưu tú hơn, hơn nữa không chỉ ưu tú một chút, mà là rất ưu tú, huống hồ chi tướng mạo cũng rất được.

Sau khi nàng ta đã đồng ý, thậm chí sau khi chủ động, kết quả lại hữu duyên vô phận, trong lòng để lại sự tiếc nuối sâu sắc.

Giống như Quản Phương Nghi nói, bối phận hai người chênh lệch định sẵn là không thể nào.

Nếu như Ngưu Hữu Đạo và Cung Lâm Sách chỉ là quan hệ sư huynh đệ ngang hàng, có lẽ còn có cách thay đổi, nhưng nàng ta và Cung Lâm Sách còn có một tầng quan hệ khác, nàng ta là nghĩa nữ của Cung Lâm Sách!

Cung Lâm Sách sẽ không để ý đến cảm nhận của nàng ta, điều quan trọng là đã kéo Ngưu Hữu Đạo gia nhập Tử Kim động, đã đạt được mục đích, ý kiến của Văn Mặc Nhi đã không còn quan trọng....

Ba người Phí Trường Lưu phải chạy trở về bố trí, chứng thực việc Ngưu Hữu Đạo dặn dò, không tiện tiếp tục ở đây chậm trễ thêm.

Phượng Nhược Nam cũng không bỏ được con của mình, liền cùng ba vị chưởng môn trở về, hỏi Thương Thục Thanh có muốn cùng trở về hay không, Thương Thục Thanh không muốn đi, muốn ở lại nơi này.

Nơi này cũng không ai có thể đuổi Thương Thục Thanh đi, nàng cứ ở lại như vậy.

Phượng Nhược Nam hiểu rõ tâm tư của Thương Thục Thanh, cũng có chút không biết làm như thế nào, cũng không tiện nói thêm điều gì, chỉ có thể thở dài trong lòng mà đi.

.....

Lúc chạng vạng, lại có khách đến, hơn nữa là khách mà Ngưu Hữu Đạo không nghĩ đến.

Sau khi người ở ngoài nước nghe được tin, có người chạy đến chúc mừng, Phù Hoa, Lãng Kinh Không, Đoạn Vô Thường, Hồng Cái Thiên cùng nhau đến.

"Đại tỷ, ba vị huynh trưởng, cơn gió nào thổi mọi người đến đây rồi?" Ngưu Hữu Đạo đương nhiên là vui mừng đón khách, hơn nữa là đích thân đến ngoài sơn môn Tử Kim động đón khách.

"Đệ đệ a, chúc mừng chúc mừng nha!" Phù Hoa tươi cười như hoa, không quan tâm đ ến sự khác biệt nam nữ, nắm lấy cánh tay của Ngưu Hữu Đạo, dáng vẻ quan hệ vô cùng thân thiết.

Ngưu Hữu Đạo mời khách vào trong, dọc đường đi giữa các huynh đệ kết bái cười nói rất vui.

Trên đường thỉnh thoảng có đệ tử Tử Kim động nhìn về phía bên này, không ít đệ tử Tử Kim Động cũng chưa gặp qua Ngưu Hữu Đạo, Tử Kim động cũng chưa tụ tập đệ tử cố ý làm quen với Ngưu Hữu Đạo. Mặc dù như vậy, tin đồn cũng nghe qua rồi, đều biết Ngưu Hữu Đạo trở thành trưởng lão Tử Kim động, thấy bên hông Ngưu Hữu Đạo rũ xuống băng gấm tượng trưng cho thân phận, cũng biết hắn là ai, rất nhiều đệ tử Tử Kim động xì xào bàn tán.

"Trẻ như vậy a!" Có nữ đệ tử trông rất bất ngờ.

"Đừng coi người ta trẻ tuổi, nghe nói người này rất là lợi hại."

Trong lời nghị luận, có kẻ đố kị, có người ngưỡng mộ.

Mao Lư biệt viện, tiếp đãi khách đương nhiên là không tránh khỏi rượu ngon món ăn ngon, trưởng lão Vạn Động Thiên phủ Tư Đồ Diệu ở lại cũng cùng lộ diện tiếp khách.

Màn đêm buông xuống, sao lốm đốm đầy trời, ngoài nghị sự đại điện, Cung Lâm Sách đứng chắp tay, nói chuyện với Nghiêm Lập.

Việc cần nói là chuyện dặn dò ngày mai rời đi, Phiêu Miễu các hẹn gặp, Cung Lâm Sách ngày mai phải đi đến Phiêu Miễu các, đoán chừng là muốn gạch bỏ tên địa vị của ba đại phái nước Triệu xếp trong Phiêu Miễu các, dự đoán người của Tân Tần, cũng chính là Thương Ngọc muốn xếp trong Phiêu Miễu các.

Việc Thương Ngọc xếp vào đoán chừng không khó thông qua.

Hiểu Nguyệt các trước đây là tổ chức sát thủ không sai, từng làm qua không ít việc không thể để lộ ra ngoài ánh sáng cũng không sai, nhưng người ta đảo mắt đã rửa sạch rồi.

Hiểu Nguyệt các chiếm nhiều địa bàn như thế, từ nay về sau các nơi đều muốn giao thiệp với Hiểu Nguyệt các, cho dù là xem lợi ích trước mắt, một số việc trước đây sẽ không có ai tiếp tục truy cứu.

Văn Mặc Nhi đến rồi, đi đến bên dưới bậc tam cấm bẩm báo: "Bên trong Mao Lư biệt viện vẫn đang nâng ly trò chuyện vui vẻ, yến tiệc vẫn chưa tan."

Sau khi Cung Lâm Sách khoát tay ý bảo nàng lui xuống, hừ lạnh một tiếng: " Vị Ngưu trưởng lão này của chúng ta cũng thật bận rộn a, ngay cả đám yêu ma quỷ quái ngoài nước kia cũng chạy đến tham gia náo nhiệt."

Nghiêm Lập cười khổ: "Không có gì lạ, mấy yêu ma quỷ quái này trên danh nghĩa đều là huynh đệ kết bái của hắn."

Cung Lâm Sách khinh thường: "Cái gì mà huynh đệ kết bái, lừa mình dối người thôi, loại quan hệ này chính là một trò cười, ngươi còn tưởng thật hay sao?"

Nghiêm Lập trầm ngâm nói: "Lúc ở bí cảnh Thiên Đô, tiếp xúc với Ngưu Hữu Đạo, hắn thường nói một câu, nói gì mà.... Giang hồ cưỡi ngựa, gió cũng tốt, mưa cũng được, đi là đường, giao là bằng hữu! Trước đây ta cũng chính là nghe qua hoàn chỉnh, bây giờ suy nghĩ lại, ngược lại là có ý nghĩ sâu xa khác."

Cung Lâm Sách ồ một tiếng: "Nói như thế nào?"

Nghiêm Lập: "Ngưu Hữu Đạo cũng không ngốc, hắn thật sự là người thông minh, chẳng lẽ hắn không biết loại quan hệ này không đáng tin? Nhưng hắn vẫn làm như thế, cho dù là khiến người khác chê cười! Không nói những cái khác, chỉ nói trước mắt... Sau khi chưởng môn, các đại phái của bảy nước những người khác vinh dự trở thành trưởng lão, đám yêu ma quỷ quái ở ngoài nước kia sẽ phái người đến chúc mừng sao?"

"Sẽ không...." Cung Lâm Sách hơi nhíu mày, dường như hiểu được chút gì đó.

Tu sĩ trên lục địa thế lực lớn, đám người yêu ma quỷ quái ở nước ngoài kia có không ít người đều bị thế lực trên lục địa trục xuất ra ngoài nước, đám tu sĩ trên lục địa tự cho mình là danh môn chính phái, từ trước đến nay xem thường đám yêu ma quỷ quái hải ngoại kia, mà đám yêu ma quỷ quái kia chỉ cần không phải bị tình hình bức bách cũng sẽ không dễ dàng nhượng bộ, đương nhiên sẽ không chủ động hạ thấp bản thân chạy đến chúc mừng các loại.

Nghiêm Lập: "Cũng chỉ có Ngưu trưởng lão! Chạy đến chúc mừng Ngưu Hữu Đạo không tính là động tác hạ thấp, bọn họ là huynh đệ kết bái, là việc danh chính ngôn thuận, không mất mặt!"

"Chẳng lẽ Ngưu Hữu Đạo không biết chuyện đám yêu ma quỷ quái hải ngoại kia muốn tách bí cảnh Thiên Đô ra rõ ràng, muốn đẩy hắn vào chỗ chết? Hắn biết, nhưng hắn vẫn xếp đặt yến tiệc chiêu đãi ăn uống no say như cũ, cho bọn họ đủ mặt mũi. Không có cái gật đầu của đương gia Tứ Hải, bốn tên này sẽ không chạy đến chúc mừng. Trước đây người của Tứ Hải có lẽ sẽ không đặt Ngưu Hữu Đạo vào mắt, nhưng thân phận của Ngưu Hữu Đạo hiện giờ không giống như lúc trước nữa, quà mừng đưa đến lần này có lẽ không nhẹ!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.