Sau đó Thương Triều Tông chạy đến hiện trường chém giết, nhìn thi thể những tướng sĩ ngã dưới đất, chân giẫm trên hiện trường đầy nước máu kiểm tra, cơ bắp trên hai gò má giật giật, đột nhiên quay phắt đầu nhìn về phía chưởng môn ba phái lớn, trầm giọng nói: “Thích khách từ trên trời giáng xuống, xuyên thẳng đến khu vực trung tâm của đại quân, lẽ nào chư vị pháp sư sắp xếp phòng ngự trên không cho đại quân ta là bằng thừa sao? Nếu cứ tiếp tục thế này, theo bản vương thấy, trận này không cần thiết phải đánh nữa!”
Mạnh Tuyên nói: “Việc này nhất định sẽ điều tra rõ rang chân tướng cho vương gia một công đạo!” Miệng thì đáp nhưng ánh mắt đang tìm kiếm xung quanh xem có thể tìm được thi thể Ngưu Hữu Đạo không.
Không tìm được, đừng nói Ngưu Hữu Đạo, thi thể của những người bên cạnh Ngưu Hữu Đạo kia cũng không tìm được.
Mãi không thấy đám Vu Chiếu Hành bên cạnh Ngưu Hữu Đạo ra tay, bọn Mạnh Tuyên đã thầm cảm thấy không ổn rồi.
Đợi một lát, có một tu sĩ chạy tới, khẽ bẩm báo với ba vị chưởng môn; “Sau khi chúng ta đánh vào trong trướng không hề nhìn thấy bóng dáng của Ngưu Hữu Đạo, lều vải này ngoài “thích khách” đào tẩu căn bản không có bóng dáng người khác. Có thể kết luận, Ngưu Hữu Đạo căn bản không ở nơi này.”
Không ở đây? ba chưởng môn vừa nghe thấy liền giật mình, Cung Lâm Sách đột nhiên quay đầu lại, nhìn chằm chằm Thương Triều Tông quát: “Vương gia, đệ tử ba phái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3565735/chuong-1303.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.