Mọi người ngơ ngác nhìn hắn, hoàn toàn đổi sắc mặt. Không cần nghĩ nhiều cũng có thể tưởng tượng được tình hình lúc đó ra sao. Đối mặt với thiên quân vạn mã và cao thủ như mây vây công, vị đạo gia này muốn một thân một mình mở đường máu thoát ra.
Quản Phương Nghi đỏ cả mắt:
"Không phải ngươi nói ngươi không thích chém chém giết giết sao?"
Hiện tại Quản Phương Nghi mới hiểu vì sao lúc trước hắn lại nói cái hồ kia không liên quan đến việc giải cứu Thương Thục Thanh, quả thực không liên quan, mà là chuẩn bị dùng để bảo đảm tính mạnh của chính hắn. Nhưng như vậy có thể bảo đảm được sao?
Ngưu Hữu Đạo:
"Không thích thì không thích, nhưng đã đi lên con đường này, kiểu gì cũng có lúc không thể tránh khỏi."
Quản Phương Nghi:
"Nếu như ngươi cảm thấy người của ba đại phái không đáng tin thì có thể cho Vu Chiếu Hành đi hay không? Để Vu Chiếu Hành thay thế ngươi..."
Bà ta vừa nói ra lời cũng đã nhận ra điều không ổn. Nói câu này quả có phần ích kỷ, lập tức bà ta đổi giọng đính chính ý mình:
"Tu vi của y cao hơn ngươi, khả năng thành công cũng cao hơn."
"Hồng nương, không có đạo lý như vậy."
Ngưu Hữu Đạo lắc đầu, rồi lại cười.
"Vu Chiếu Hành đi, đối phương sẽ không tin tưởng y, không tin y có tư cách đại biểu đàm phán. Y sẽ không có cơ hội ra tay. Sự việc ra sao thì phải có hạng người đó nhằm vào. Tu vi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3565718/chuong-1286.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.