Đúng là Thương Thục Thanh, cho dù có chút dơ bẩn, mất đi phong thái của một quận chúa, nhưng người quen thuộc vẫn có thể nhìn ra được.
Quân Yến bên này lặng ngắt như tờ, chưởng môn tam đại phái nhìn nhau, Ngưu Hữu Đạo đang cưỡi ngựa cũng nhíu mày.
Mông Sơn Minh ngồi trên yên ngựa đặc biệt tay cũng vô thức nắm chặt thành quyền.
Vẻ mặt của một số lão nhân đã từng phò tá Ninh vương đều lộ ra sự bi phẫn.
Lồng ngực Thương Triêu Tông phập phồng, gương mặt căng cứng, cảm xúc rõ ràng là có chút kích động.
Thương Thục Thanh kinh ngạc nhìn phía đối diện.
Thấy được tất cả người quen, dưới tình huống này, nàng làm sao có thể không biết mình đã trở thành con tin trong tay quân Triệu.
Nàng không muốn mình trở thành gánh nặng của quân Yến, nghĩ đến cái chết, nhưng cúi đầu nhìn đứa trẻ trong ngực mình, tiểu tử kia ăn no thì ngủ say quên trời quên đất, cái mũi nhỏ, đôi mắt nhỉ, cái miệng chúm chím đáng yêu.
Một mình nàng chết, đứa bé vẫn là con tin, nàng có thể ra tay với đứa bé, nhưng nàng lại không thể nào làm được điều đó.
Có ca ca và tẩu tử ở đây, nàng không có quyền làm như vậy.
Ngưu Hữu Đạo lên tiếng: "Quận chúa, cô và tiểu vương gia không sao chứ? Bọn họ có giở trò gì với hai người không?"
Tất nhiên Thương Thục Thanh cũng nhìn thấy hắn, sau khi Ngưu Hữu Đạo đi bí cảnh Thiên Đô, hai người chưa từng gặp nhau lần nào, rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3565711/chuong-1279.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.