Chương trước
Chương sau
Động tĩnh này vừa nổi lên, bất kể là gia đình giàu có ở kinh thành hay là bách tính bình dân, có điều kiện đều ào ào di chuyển về phía Nam.

Giữa đoàn xe trùng trùng điệp điệp, trong một chiếc xe ngựa lung lay, Mục Trác Chân si ngốc ngơ ngẩn ngồi dựa trên thùng xe, ánh mắt rã rời vô thần.

Ông ta còn không biết bản thân mình đã hạ tội kỷ chiếu, nhưng lại hiểu rõ, ý chỉ bây giờ còn không phải là ba đại phái và những nghịch thần kia muốn mô phỏng như thế nào thì mô phỏng, ấn chương của ông ta muốn đóng như thế nào thì đóng như thế nấy.

Hoàng hậu không ngừng lau nước mắt, đại nội tổng quản Mạc Cao đi cùng trong xe ảm đạm.

Ba đại phái vốn định giết Mục Trác Chân, được Ngô Công Lĩnh bảo vệ, Ngô Công Lĩnh bảo bọn họ trước tiên để đó, nói còn có tác dụng lớn.

Đi theo đoàn xe, còn có lượng lớn cung nữ thái giám. Xe ngựa không đủ, không ít phi tần hậu cung chỉ có thể ngồi chen chúc trên xe ba gác, một đường phơi gió phơi nắng, cũng không lời oán thán nào. Có thể sống sót đã không tệ rồi, còn chưa biết đối mặt ở phía sau sẽ là kết cục gì, trong lòng hoảng loạn.

Trong đoàn xe, bách quan đều ở đó, liền trực tiếp ở trong buồng xe xử lý công vụ.

Trong xe ngựa làm việc, lắc lư có chút hoa mắt, Tử Bình Hưu nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ.

Trên càng xe ở bên ngoài, Giả Vô Quần treo chân đu đưa, ngồi dựa vào cửa xe, khi thì nhìn người phi xe lái xe, khi thì khoan thai tự đắc thưởng thức phong cảnh dọc đường.

Tử Bình Hưu đột nhiên lên tiếng, hỏi tình hình của Mục Trác Chân, sau khi được biết rất yên tĩnh, vẫn là nhịn không được thở dài một tiếng "Haizzz!"

Ban đầu, đụng đến Mục Trác Chân ba đại phái có thể vẫn còn chút cố kị, nhưng mà dưới sự phối hợp của bách quan, sự vật quân sự chính trị tất cả xoay chuyển như thường, bình thường xoay chuyển như thế nào thì xoay chuyển như thế nấy, chưa xảy ra bất kỳ nhiễu loạn gì, cứ như thế trên dưới liên thủ điều vị hoàng đế Trác Mục Chân này đi.

Tiền tuyến quân Tống giao chiến, dưới sự suất lĩnh của thống soái Triệu Chi Hoán, toàn diện rút lui,

Sau khi quân Hàn đuổi theo được một quãng thời gian, phát hiện không đúng, lo lắng có bẫy, Kim Tước tính tình ổn định cưỡng chế lệnh đại quân ngừng lại.

Triệu tập các tướng bàn bạc, bàn bạc đến bàn bạc lui, cũng không ai có thể hiểu được cách đánh của La Chiếu là cách đánh gì.

Bên này vẫn không biết La Chiếu đã đột nhiên bị khống chế, chủ soái nước Tống lại đột nhiên đột thành Triệu Chi Hoán, nằm mơ cũng không nghĩ đến hướng này, ai có thể ngờ đến tiền tuyến giao chiến thống soái lại có thể như trò chơi trẻ con mà đổi tới đổi lui như thế?

Tình trạng mơ mơ hồ hồ này, khiến cho Kim Tước bối rối triệt để, cả đời chưa từng gặp phải tình trạng này.

Ngoài trướng "Báo" một tiếng, có tình báo truyền đến khẩn cấp, tình hình nước Tống vẫn chưa làm rõ, tin tức bên phía Tống Kinh ngược lại truyền đến trước, nói là Tống hoàng Mục Trác Chân thật sự hạ tội kỷ chiếu thoái lui rồi, đem hoàng vị nhường lại cho Ngô Công Lĩnh.

"Đem hoàng vị nhường lại cho Ngô Công Lĩnh?" Kim Tước sau khi giật tình báo đến tay thì trợn mắt hốc mồm, Ngô Công Lĩnh trở thành hoàng đế nước Tống?

Các tướng ngơ ngác nhìn nhau.

"Báo!" Lại có quân tình khẩn cấp đưa đến, quân tiên phong bắt được một số thương binh của quân Tống, căn cứ theo khai báo của thương binh, thống soái của quân Tống lại đổi thành Triệu Chi Hoán.

Bên đây còn đang suy nghĩ chuyện gì đang xảy ra, sau đó tình báo lần lượt đến cuối cùng khiến bên đây hiểu rõ được tình hình, ba đại phái nước Tống phế bỏ Tống hoàng Mục Trác Chân, nâng đỡ Ngô Công Lĩnh lên ngôi.

Mà tình báo tiếp đó cho thấy, nhân mã phía Bắc của nước Tống đang rút về phía Nam, mà nhân mã phía Nam của Ngô Công Lĩnh đang tập kết lên phía Bắc.

Nói cách khác, bề dày quân sự Nam Bắc nước Tống đả thông triệt để, binh lực nước Tống và binh lực của Ngô Công Lĩnh liên thủ rồi, này sẽ khiến cho độ khó nước Hàn chiếm lấy nước Tống tăng lên nhiều.

Lúc trước vì sao Kim Tước lại ép Ngô Công Lĩnh quấy rối phía sau nước Tống? Chính là vì giảm bớt độ khó tấn công nước Tống, để tránh tiêu hao quá nhiều sức mạnh nước Hàn!

Đùng! Kim Tước đập một quyền lên trên bàn, phẫn nộ quát: "Truyền tin cho triều đình, hỏi Thiên Nữ giáo rốt cuộc là chuyện gì!"

Xảy ra chuyện gì? Thiên Nữ giáo làm sao biết xảy ra chuyện gì, chỉ biết Huệ Thanh Bình và Ngô Công Lĩnh cùng một giuộc phản bội sư môn.

Hết lần này đến lần khác ở một mức độ nào đó vẫn không thể nói là Huệ Thanh Bình phản bội sư môn, môn quy Thiên Nữ giáo là không thể lấy chồng, vì để đi quanh co đem Huệ Thanh Bình gả cho Ngô Công Lĩnh, trước tiên đã để Huệ Thanh Bình rút khỏi Thiên Nữ giáo.

Việc này thật sự không cách nào để nói rõ, nói rõ rồi thì chính là trò cười lớn cho thiên hạ.

Không muốn nói rõ cũng là lừa mình dối người, có ai còn không biết nguyên nhân Huệ Thanh Bình rút khỏi Thiên Nữ giáo hay sao?

Nói phản bội sư môn, cùng lắm cũng chỉ có thể nói là phe đệ tử kia của Huệ Thanh Bình phản bội sư môn, ở một mức độ nào đó người ta nghe lời sư phụ dường như cũng không tính là quá đáng.

Nói chung việc này khiến cho Thiên Nữ giáo triệt để thẹn quá hoá giận rồi.

Nội bộ Thiên Nữ giáo còn dễ nói, áp lực bên ngoài thì lớn, triều đình nước Hàn tức giận, Bách Xuyên cốc và Vô Thượng cung phẫn nộ, cũng hỏi tội Thiên Nữ giáo.

Ban đầu nếu như không phải Thiên Nữ giáo vì ham muốn cá nhân, Ngô Công Lĩnh chỉ có thể cùng quân Hàn tấn công nước Tống từ trước sau, nói không chừng trước khi chiến trận tan thì đã gần như xé rách nước Tống rồi.

Ngô Công Lĩnh ngay từ khi bắt đầu cũng không có thực lực mạnh như vậy, khi đó không nghe lời căn bản không chịu được sự trừng trị, mọi mặt đều có thể trừng trị Ngô Công Lĩnh, chính bởi vì Thiên Nữ giáp cắt ngang chen một chân vào, kiềm chế Bách Xuyên cốc và Vô Thượng cung. Nước Tống vì tránh cho hai tuyến tác chiến cũng không động đến Ngô Công Lĩnh, dưới đủ loại nguyên nhân, thật sự đã cho Ngô Công Lĩnh cơ hội phát triển lớn mạnh.

Nói chung suy cho cùng vẫn là vì tư lợi của bản thân Thiên Nữ giáo, mới gây nên cục diện bây giờ.

Mà hiện tại, có được sự ủng hộ của ba đại phái nước Tống, Ngô Công Lĩnh bây giờ cũng không còn là người mà ai muốn trừng trị thì trừng trị, đã hoàn toàn đánh mất cơ hội trừng trị Ngô Công Lĩnh, Thiên Nữ giáo bây giờ muốn báo thù rửa hận cũng không còn cách nào khác.

Khiến cho sự việc trờ thành như vậy, tháng ngày của Thiên Nữ giáo cũng khó mà sống...

Vén mành trướng ra, nhìn thấy Ngưu Hữu Đạo khoanh chân ngồi tĩnh toạ, Quản Phương Nghi thật sự phục vị này.

Thực ra sau khi ra khỏi bí cảnh Thiên Đô, việc của Ngưu Hữu Đạo rất là nhiều, nhưng mà vị này mở mắt ra chính là việc, sau khi nhắm mắt lại dường như ngăn cách với thế gian, việc tu luyện có bận đến đâu cũng sẽ không dễ dàng buông xuống. Sự thay đổi nhanh chóng này, Quản Phương Nghi tự nhận rằng bản thân làm không được, nhiều việc phức tạp như thể làm sao có thể ổn định lại tâm tình?

"Đạo gia!" Quản Phương Nghi kêu lên, đợi Ngưu Hữu Đạo chậm rãi mở mắt rồi mới đi vào trong, nói: "Bên phía nước Tống nảy sinh kịch biến."

"Kịch biến?" Ngưu Hữu Đạo hơi cau mày nói: "Nước Tống không đến nỗi nhanh như vậy đã bị nước Hàn tiêu diệt rồi chứ?"

Quản Phương Nghi ném tình báo cho hắn xem: "Mục Trác Chân hạ tội kỷ chiếu, đem hoàng vị nhường cho Ngô Công Lĩnh!"

"...." Ngưu Hữu Đạo còn tưởng là mình nghe nhầm, cầm tình báo xem kỹ, có những việc tuy rằng trên tình báo không có, nhưng chỉ cần không ngốc đều có thể nhìn ra manh mối, vẫn chưa đến bước đường cùng, Mục Trác Chân làm sao có thể thoái vị nhượng chức, bẩm bẩm một tiếng: "Xem ra là ba đại phái nước Tống phế bỏ Mục thị, ngược lại nâng đỡ Ngô Công Lĩnh, tên Ngô Công Lĩnh này thế mà lại làm hoàng đến nước Tống...."

Việc này hoàn toàn ngoài dự đoán, nhưng nghĩ kỹ một chút, lại hợp tình hợp lý, nhưng mà Ngưu Hữu Đạo nhìn như thế nào cũng cảm thấy hoang đường, nhưng sự thật hết lần này đến lần khác chính là như thế.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.