Ông ta đứng nói chuyện không đau eo, mục tiêu đã bị đánh tan tành, lửa bốc lên tận trời, cho dù có thi thể cũng chẳng ai phân biệt được là ai với ai.
Lại nói, người của ba đại phái tới liền khống chế hiện trường, không thể cử người tới hiện trường sục sạo, làm sao lục soát?
Đương nhiên, chuyện như vậy có giải thích với Hoàng đế cũng vô dụng. Vào lúc này, Hoàng đế sẽ không quan tâm quá trình, chỉ quan tâm kết quả.
Đồng Mạch đứng đơ như gỗ, mặt đầy thống khổ. Trốn dưới đất tránh được một kiếp không phải điều quan trọng, mà từ lúc sứ thần của sáu quốc gia hiện thân ở mục tiêu, ông ta đã nhận ra sự tình phiền phức. Ngưu Hữu Đạo rõ ràng đã sớm có phòng bị, chỉ sợ không hẳn có thể làm gì được Ngưu Hữu Đạo. Bây giờ quả thật bất hạnh, chuyện lo lắng nhất vẫn phát sinh.
Cao Kiến Thành và Thương Vĩnh Trung lặng lẽ nhìn nhau. Tối qua vừa xảy ra động tĩnh, bằng vào khứu giác rèn luyện qua nhiều năm đắm chìm ở kinh thành của họ, họ lập tức đoán ra được người trước mắt đã hạ độc thủ với Ngưu Hữu Đạo. Lúc trước chỉ là phán đoán, trước mắt là do chính Hoàng đế đang tức điên nói toẹt ra.
"Theo dõi kỹ càng xem chúng có động thái gì!"
Thương Kiến Hùng quay lại rống lên với Điền Vũ một câu.
Sau đó Hoàng đế lo lắng đi tới đi lui trong điện. Không nói sứ đoàn của sáu quốc gia, ba đại phái vì chuyện này đã bị giết rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3565694/chuong-1262.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.