Còn về Thương Thục Thanh, bà ta cũng thầm thở dài. Có ai không biết Thương gia huyết thống cao quý, vậy mà nữ nhi Thương gia lại có một người xấu như thế, lại còn xấu đến mức đáng sợ, cũng coi như là một đoá kỳ hoa độc nhất.
Bà ta cũng không biết nên nói Thương Triều Tông có cái vận gì, người chí thân bên cạnh không có một ai dẹp mắt. Lão bà thì cao lớn như nam nhân, muội muội xấu xí doạ người. Vận khí gì thế này?
Nghĩ bụng như vậy, bà ta lại liếc sang nhìn nữ nhi của mình. Nếu không phải tạo hoá trêu ngươi, thiếu chút nữa đã thành thân càng thêm thân, Thương Thục Thanh này không khéo còn là cháu ngoại của mình. Nếu nàng do nữ nhi mình sinh ra, hẳn là sẽ không khó coi như vậy.
Hẳn là bà ta cũng biết đến đoạn tình cảm của biểu huynh muội khi năm xưa Hải Như Nguyệt bị đưa đến Kinh thành nước Yến làm con tin, chắc hẳn Thương Kiến Bá chính là nam nhân đầu tiên của Hải Như Nguyệt.
Cũng không biết có phải trời cao đã định nữ nhi này của mình có duyên với vị biểu huynh Thương Kiến Bá kia không. Năm xưa ở Yến Kinh bà ta được Thương Kiến Bá che chở, bây giờ lại được nhi tử của Thương Kiến Bá che chở.
Nghĩ chuyện cũ trước kia, lại nghĩ tới hôm nay, biết bao mưa bụi hoà với phong vân biến ảo, lại có biết bao vui cười và huyết lệ, khiến cho người ta không thể không cảm khái.
Nhưng bà ta vẫn nắm tay Thương Thục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3565682/chuong-1250.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.