Tây Môn Tình Không thật là vui vẻ: "Là do ta suy nghĩ nhiều rồi, hóa ra nàng đã sắp xếp từ lâu."
Huyền Vi lắc đầu: "Cũng không phải là ta sắp xếp, mà là tính tình của bệ hạ đã thay đổi, bắt đầu vào triều, cũng bắt đầu hỏi chuyện về triều chính, ta cũng rất vui vẻ. Hãy cho ta một thời gian để có thể trao quyền cho bệ hạ."
Tây Môn Tình Không cảm thấy rất kinh ngạc, bởi vì quen biết đã nhiều năm như vậy, tính tình của Huyền Thừa Thiên như thế nào thì y rất rõ, thế mà bây giờ lại chủ động tiếp xúc tới triều chính sao?
Mặc dù y rất hi vọng Huyền Vi có thể theo mình cao chạy xa bay, thế nhưng y cũng không muốn Huyền Vi lo lắng cho nước Vệ, cho nên hỏi lại: "Nàng xem, khi ta rời khỏi thì bệ hạ lại đột ngột thay đổi tính tình, sẽ không có vấn đề gì chứ?"
Huyền Vi cười: "Nếu bệ hạ muốn xử lý chuyện triều chính thì đó là chuyện tốt, có ta ở bên cạnh trông coi thì có thể xảy ra chuyện gì chứ?"
Nếu Huyền Vi cũng nói như vậy thì Tây Môn Tình Không cũng không nói thêm gì nữa, có lẽ là do mình quá lo lắng mà thôi, chỉ cần Huyền Vi không sao là đủ rồi, còn những chuyện khác thì y không muốn suy nghĩ quá nhiều.
Trời trong biển xanh, phía xa xa có một hòn đảo xuất hiện ở phía chân trời, có một đàn phi cầm cỡ lớn dần dần xà xuống nơi đó.
Đám người này chính là tu sĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3565669/chuong-1237.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.