Ngưu Hữu Đạo đáp, trong giọng nói không có chút tình cảm nào: “Hồng Nương, ta là nam nhân, có một nữ nhân chết để cứu ta, tình này, ta không thể trả, chỉ có thể trả lại một câu công bằng cho người chết. Ta cũng không phải kẻ dai dẳng mãi không buông bỏ, có thể đi qua, đương nhiên là tốt, nhưng có thể qua được sao? Hiện giờ Hiểu Nguyệt Các có thể hợp tác cùng ta, không có nghĩa là vĩnh viễn có thể hợp tác. Bọn họ sẽ không chỉ giới hạn khởi sự thành công sẽ dừng lại, Nam Châu làm sao có thể sa sút được, sớm muộn gì hai bên cũng phát sinh xung đột…”
…
Kinh thành nước Tống, trên triều đường, chư vị quan viên đang bàn luận ầm ỹ về chuyện nước Yến khai chiến với nước Triệu.
Hoàng đế nước Tống Mục Trát ngồi trên ghế cao chấp chính, thần sắc nhàn nhạt như có vẻ không quan tâm, trong bụng đang nghĩ về chuyện lúc trước thương thảo với mấy vị đại thần trong ngự thư phòng.
Chuyện cơ mật thật sự sẽ không được bàn luận trên triều đình, rất dễ lộ bí mật.
Trước đó, khi nhận được tin từ Mao Lư sơn trang ở nước Yến, lão cùng mấy vị đại thần thương nghị vẫn còn hơi do dự. Lời Ngưu Hữu Đạo nói có tác dụng không? Thực sự coi ba phái lớn của nước Yến chỉ là đồ bài trí thôi sao? Xem nước Yến bất ngờ khai chiến với nước Triệu, hoàn toàn không thể xảy ra khi ba phái lớn có thể khống chế triều đình, điều này khiến cho nước Tống ý thức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3565666/chuong-1234.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.