Nghiêm Lập cười nói:
"Vì sao lại nói vậy?"
Chử Phong Bình:
"Cho dù linh chủng trên tay ngươi không nhiều, diệt Tấn, Hàn, Tống rồi, cướp được trên tay họ, ba hạng đầu chắc chắn sẽ có phần của chúng ta. Ngươi dù sao cũng có thể được phân một phần, làm rối như vậy thực không hợp lý chút nào!"
Nghiêm Lập khinh thường nói:
"Ba hạng đầu gì? Có thể lấy được hạng nhất, làm sao ta phải quan tâm ba hạng đầu làm gì?"
Hai người ngạc nhiên. Sơn Hải hỏi:
"Ngươi có ý gì?"
"Trên tay ta không có linh chủng!"
Nghiêm Lập vừa nói vừa duỗi nắm tay, năm ngón bóp chặt lại.
"Nếu ta có biện pháp lấy được từ tay nước Tấn, hai vị có nguyện chia đều phần thưởng hạng nhất với Tử Kim động ta?"
Hai người kia lại nhìn nhau, có vẻ nghi ngờ. Chử Phong Bình:
"Đừng nói chuyện mờ ảo kia, nói chuyện thực tế đi!"
Nghiêm Lập cười quỷ dị nói:
"Ta đã nói rồi. Ta đã xếp nhãn tuyến vào bên này."
Hai người cùng nhìn chung quanh, có vẻ chưa hiểu gì.
"Đừng nhìn loạn khắp nơi, cơ sở ngầm đã không ở đây nữa, đi cùng người nước Tấn rồi." Nghiêm Lập chợt ném ra một câu.
Hai người kia sững sờ, rồi chợt hiểu rõ, bỗng hưng phấn hẳn lên.
Mắt Chử Phong Bình tỏa sáng, vội vàng nói:
"Lão già, ý của người là, ngươi có thể tìm được tung tích của đám tàn quân nước Tấn?"
Nghiêm Lập khẽ vuốt cằm:
"Mượn tay họ đánh cho nước Tấn tàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3565639/chuong-1207.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.