Quý Ngọc Đức:
"Chúng tôi còn phải quay về báo cáo, không thể rời đi quá lâu. Nếu không có gì khác, chúng tôi về trước."
Ngưu Hữu Đạo vung tay áo, ra hiệu không vội, trước khi chia tay còn thành khẩn đưa ra lời khuyên:
"Ta không hi vọng nhìn thấy mọi người xảy ra chuyện. Sau khi mồi lửa bốc cháy, không được tham dự những trận chém giết kia. Các ngươi lập tức thoát thân về bên ta. Ta sẽ sắp xếp người tiếp ứng, vẫn dùng phương thức liên lạc cũ. Các ngươi yên tâm, rời khỏi bí cảnh Thiên Đô, ta sẽ sắp xếp người dẫn các ngươi cùng ra ngoài. Không cần lo lắng sau khi ra ngoài phải đối mặt với các phe, cứ viện cớ bị đuổi đánh phải tản ra."
"Còn nữa, trải qua lần này, các ngươi đều có nguy cơ bại lộ, không cần thiết phải làm chuyện nguy hiểm. Sau khi rời khỏi đây, các ngươi lập tức thoát ly khỏi trận doanh của từng người. Nếu như các ngươi đồng ý, có thể tới Nam Châu của ta!"
Một người cười khổ nói:
"Không thoát thân còn có thể tận lực che giấu, một khi thật sự thoát thân, thân phận thật sự sẽ bị bại lộ. Chít ít, các bên liên quan sẽ truy tra. Với quy tắc của tổ chức, nếu đã bại lộ, bề trên liệu có thể thả cho chúng ta chạy loạn hay sao?"
Ngưu Hữu Đạo:
"Không cần lo lắng đến bề trên, việc này sẽ có ta đứng ra bãi bình cho các ngươi. Chút thể diện, bề trên của các ngươi vẫn có thể cho ta được. Việc nhỏ thôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3565632/chuong-1200.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.