Chương trước
Chương sau
Trưởng lão Thủ Chính các chần chừ nói: “Giả mạo người của Phiêu Miễu Các tức là tìm chết, Ngưu Hữu Đạo có thể có lá gan lớn đến thế sao? Cái công phu xoay người một cái đã đổi sang trang phụ của Phiêu Miễu Các này, có khả năng sao?”

Mọi người trầm mặc.

Không ai dám chắc chắn.

Nghiêm Lập bị suy nghĩ này của bọn hắn làm cho khiếp vía, vội ho một tiếng nói: “Không thể nào!”

Chử Phong Bình quay đầu lại nhìn: “Ta thấy rất có khả năng, ngươi dựa vào cái gì mà nói là không thể.”

“Ngươi ấy, bị oán hận làm mê muội rồi.” Nghiêm Lập chỉ chỉ ông ta, rồi chỉ chỉ đầu mình: “Tự ngươi thử nghĩ cho kỹ xem, mỗi người chúng ta lúc tiến vào bí cảnh Thiên Đô, tiến vào Thiên Cốc, Phiêu Miễu Các đều tiến hành kiểm tra từng người, xác minh thân phận, không chỉ Ngưu Hữu Đạo, bất kỳ ai cũng không thể mang đồ giả vào. Mà Ngưu Hữu Đạo khác với chúng ta, hắn đã gây ra chuyện ở Thiên Cốc, còn bị Phiêu Miễu Các đưa đi thẩm tra một lần, hắn căn bản không thể đưa được đồ giả vào.”

Lời là ông ta tự nói, tuy là nói giúp Ngưu Hữu Đạo, nhưng sau khi nói ra những lý do này, bản thân cũng thật sự cảm thấy có lý, không khỏi nhẹ nhàng thở ra, tâm trạng hãi hùng khiếp vía dần bình tĩnh trở lại.

Cả đám nghe vậy trên cơ bản đều khẽ gật đầu, cảm thấy nói có lý.

Chử Phong Bình chần chừ nói: “Ở ngoài không có cơ hội, có phải là vào bí cảnh Thiên Đô rồi mới làm không?”

Nghiêm Lập: “Ngươi có điên rồi không? quần áo của Phiêu Miễu Các đều là hàng đặc chế, vừa nhìn biết ngay thật giả, Ngưu Hữu Đạo đi đâu để làm? Ngươi sẽ không cho rằng Ngưu Hữu Đạo trắng trọn cướp đoạt từ trên người người của Phiêu Miễu Các đấy chứ? Nếu thật sự làm ra những chuyện này, Phiêu Miễu Các đã huy động nhân lực điều tra từ lâu rồi. cho dù trong bí cảnh không tiện tra thì tên này vừa ra khỏi bí cảnh sẽ lập tức phát hiện ra động tác khác thường của Phiêu Miễu Các. Chuyện chưa được điều tra rõ, đừng ai mong có thể dễ dàng rời khỏi Thiên Đô Phong!”

Chử Phong Bình chậm rãi gật đầu: “Ngươi nói cũng đúng, ra ngoài xem động tĩnh là biết ngay. Nếu bên Phiêu Miễu Các thật sự có vấn đề, tám chín phần mười là không thể thoát khỏi liên quan với tên kia rồi.

Nghiêm Lập không muốn bên này nhiều chuyện, khổ sở nói: “Chỉ mấy đệ tử bên dưới nhìn thấy, những người khác đều không nhìn thấy, ta không thấy, các ngươi cũng không thấy, trong lòng mấy người chúng ta không nắm chắc. mấy chuyện thế này không có chứng cứ tốt nhất đừng làm loạn, một khi thật sự chọc vào Phiêu Miễu Các, Ngưu Hữu Đạo trả đũa lại, nói ngươi vì thù riêng muốn mượn tay Phiêu Miễu Các diệt trừ hắn, Phiêu Miễu Các thật sự tra ra gì đó, Ngưu Hữu Đạo lại đưa ra được biện pháp thoát thân để chứng minh thì ngươi coi như tự tìm phiền toái rồi. Nếu ngươi cứ nhất định dây dưa với Ngưu Hữu Đạo vậy thì phải có một đám người tận mắt nhìn thấy!”

“Tóm lại, thái độ của ta là, không có chứng cứ đừng nói lung tung, nếu Chử huynh cứ muốn làm lớn chuyện với Phiêu Miễu Các, vậy thì chuyện của Chử huynh, ta tuyên bố trước, ta không biết gì cả. Có chuyện gì Chử huynh với Phiêu Miễu Các tự giải quyết, đừng có dính đến ta, ta không nghe không thấy cũng không biết gì khác.”

Những người khác nhìn nhau, thái độ gì không biết, không lên tiếng cũng là một loại thái độ.

Chử Phong Bình trầm mặc.

...

Ngày tháng thoi đưa, bí cảnh đã mở được bốn tháng, đồng nghĩa với chín tháng ở ngoại giới nói trôi qua đã trôi qua rồi.

Nhân thủ tiến vào thực sự có hạn, trời đất bao la, một đám người thật sự muốn trốn, trong tình huống không có manh mối muốn tìm được không khác nào mò kim đáy biển.

Không tìm thấy, cũng không biết nhân thủ Yến, Vệ, Tề trốn đâu, nhân thủ bốn nước khác quyết định trở về, quyết định trấn thủ lối ra của bí cảnh, chờ người đến thì quăng lưới, người của mấy nhà đó không thể cứ trốn mãi ở bí cảnh không quay về.

Sau khi quyết định quay về, Nước Triệu lập tức xui xẻo, Tấn, Hàn, Tống quả quyết ra tay động thủ tập kích Nước Triệu.

Lâu như vậy mọi thứ đều ổn, ai ngờ độc thủ đột nhiên ập tới, tu sĩ trên dưới Nước Triệu bị giết không kịp trở tay.

Đối mặt với tập kích liên thủ của ba nhà, tu sĩ Nước Triệu không hề có sự chuẩn bị thậm chí còn không thể tổ chức được phản kích hữu hiệu, gần như bị tiêu diệt hết, chỉ có lác đác vài người chạy thoát. Những kẻ chạy thoát không biết nên trốn ở đâu, bi thương bỏ chạy.

Nhân thủ Hiểu Nguyệt các cắm vào Nước Triệu không một ai may mắn sống sót, toàn bộ đều bị giết!

Linh chủng Nước Triệu cực khổ thu thập rơi vào tay người khác, bị Tấn, Hàn, Tống chia nhau.

Sau khi ba nhà đắc thủ lập tức trở về, cũng buộc phải trở về trước, chạy ra như vậy, con đường quay lại cũng tốn không ít thời gian.

Sau khi đến khu rừng rậm cổ xưa, ba nhà liên thủ giữ chặt lối ra, ôm cây đợi thỏ.

Có điều trước khi bọn hắn đến đã có người tới trước, người của Vạn Thú môn, Linh tông, thiên Hành tông đều đã tới, chỉ còn chờ lối ra mở cửa là bước ngay ra ngoài.

Ba nhà này cũng không định kiếm khoản tiền này, không muốn vì thế đắc tội với người khác, vốn vì muốn hoàn thành nhiệm vụ nên tới tham gia qua loa, cũng đã liên thủ, đây là hành vi nhất quán của ba nhà.

Người của ba nhà đều không nhiều, lúc vào mỗi nhà chỉ có trăm người, tập hợp lại cũng chỉ ba trăm người, mỗi kỳ lúc trở về đều sẽ liên thủ để ứng đối bất trắc.

Người mặc dù không nhiều, nhưng ba nhà tài lực hùng hậu, trên tay phù triện rất nhiều, lúc người của bọn hắn phân toán người ngoài có thể đánh lén chiếm tiện nghi của người khác, đợi khi ba nhà đều tụ hợp một chỗ, không ai dám có hành động thiếu suy nghĩ với bọn hắn, nếu không tất nhiên sẽ tổn thất nặng nề.

Tấn, Hàn, Tống cũng không có ý định trêu chọc bọn hắn, cũng không dám công khai trêu chọc, mặc dù bên ngoài ba nhà kia không phải thế lực khổng lồ gì, nhưng thực lực cá nhân đều đủ ảnh hưởng đến chiến sự các quốc gia, vẫn nên duy trì thế trung lập với bọn hắn thì hơn.

Trên Đan bảng, những thứ hạng đầu tiến vào bí cảnh Thiên Đô trên cơ bản đều đã trở về từ sớm, cũng đầu quân vào ba môn phái trung lập liên thủ này, mượn ánh sáng của họ để cùng an toàn rời đi. Ba môn phái trung lập cũng chấp nhận bọn họ, hợp tác tạm thời, có vài coa thủ giúp đỡ cũng có thể giảm bớt nguy hiểm, là chuyện giúp đỡ lẫn nhau cùng có lợi.

Tây Môn Tình Không cũng đã quay lại, Ngụy Đa tâm trạng sa sút đi bên cạnh y.

Nhan Bảo Như cũng đã quay trở về, có điều giữa cái giơ chân nhấc tay đã mất đi vẻ tiêu sái tự nhiên ngày xưa, trên người lộ vẻ trầm mặc khác thường.

Trên thực tế nàng ta trở về sớm nhất, khi nàng ta trở về ở nơi này còn chưa có ai khác trở về.

Nếu Nghiêm Lập nhìn thấy nàng ta ở đây chắc chắn sẽ cảm thấy kỳ lạ, vì Ngưu Hữu Đạo đã truyền lời cho bên Nghiêm Lập, một khi nhìn thấy Nhan Bảo Như trở về Nước Yến, giết không tha!

Tóm lại không thể để Nhan Bảo Như có cơ hội mở miệng, phải dọa cho Nhan Bảo Như sợ bỏ chạy, ép cho Nhan Bảo Như quay trở về đây sớm.

Đây chỉ là một chuẩn bị để phòng vạn nhất của Ngưu Hữu Đạo, dưới tình huống bình thường, xem chừng nữ nhân này sau khi tách người Nước Yến quá lâu cũng khó có cách quay trở lại, bên Nước Yến cũng không hề để lại ký hiệu gì cho nàng ta tìm kiếm.

Dưới tình huống một thân một mình không có tai mắt khác trợ giúp, ở một nơi rộng lớn thế này cũng rất khó tìm được thế lực khác, những thế lực khác cho dù thấy nàng ta cũng sẽ không chủ động bại lộ tung tích. Dù sao nàng ta cũng chẳng có gì đáng để cướp, thực lực lại cao, người ta không cần thiết phải dính vào phiền phức này.

Quan trọng nhất là, tình thế của nữ nhân này hữu hạn, lúc đó không biết giữa hắn và đám tu sĩ hải ngoại đã cùng làm những gì, vì thế đã lén theo dõi dẫn đến bại lộ.

Theo phán đoán của Ngưu Hữu Đạo cộng thêm vài nguyên nhân khác, có lẽ nữ nhân này xung quanh không ai giúp đỡ, dưới tình huống một mình trơ trọi cũng chỉ có thể trở về nơi này.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.