Sơn Hải nhíu mày, âm thầm suy nghĩ, sao đều tìm tới đây cả rồi, chuyện gì xảy ra vậy?
Lông mày Nghiêm Lập hơi nhíu lại, ánh mắt quỷ quyệt.
“Ồ! Tiền huynh và Lưu huynh cũng ở đây à?” Nhìn thấy người của Nước Tề, Tào Binh bước tới cười lạnh một tiếng.
Tiền Phục Thành và Lưu Hưng Cao quan sát bên Nước Vệ, dường như đã nhận ra ý đồ của đối phương, Lưu Hưng Cao hỏi: “Sao không thấy Mộc trưởng lão của Linh Hư phủ?”
Tào Binh trả lời thẳng: “Mất tích rồi. vì sao không thấy Ninh huynh của Đại Khâu môn?”
Lưu Hưng Cao hừ lạnh: “Cũng không thấy đâu.”
Tào Binh: “Nếu nói vậy, ý đồ chúng ta đến đây không mưu mà hợp.”
Ánh mắt của mấy người đều nhìn về phía Yến quốc, Tiền Phục Thành hừ hừ nói: “Chử huynh, giờ xem ra, hôm nay ngươi không cho chúng ta câu trả lời không được rồi!”
Chử Phong Bình trầm giọng nói: “Đang uy hiếp ta sao? Nghĩ Yến quốc chúng ta là bùn nhão dễ nặng đấy à?” Rõ ràng đang muốn buộc chặt Tiêu Dao cung và Tử Kim động cùng đối kháng.
Nghiêm Lập ở bên liếc mắt nhìn ra, một đệ tử nội môn lập tức ra dấu tay sau lưng, thế là ở đó không xa có một đệ tử Tử Kim động chạy đến, vội vàng bẩm báo nói: “Trưởng lão, phát hiện có dấu vết một đám yêu ma quỷ quái hải ngoại, hình như đám Ngưu Hữu Đạo đang ở cùng với chúng.
Chử Phong Bình đang giằng co đột nhiên giật mình, quay đầu lại hỏi nói: “Ngươi nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3565618/chuong-1186.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.