Đoạn gỗ tròn trên tay Ngưu Hữu Đạo nổ tung, linh chủng màu tím rơi xuống đất:
"Không dụ được, trên đường lại đụng phải kẻ cướp, suýt nữa bị cướp mất linh chủng. May mà ta lấy về được."
Hồng Cái Thiên nghi ngờ nỏi:
"Trên người ngươi có Thiên Kiếm phù, ai mà dám động vào ngươi?"
Ngưu Hữu Đạo lắc đầu:
"Ta cũng không quen biết. Không sao, chỉ là phải đuổi giết mất thời gian. Ta bị thương nhẹ, hôm nay không thể dụ được nữa, để ngày mai đi."
Hắn không nói đã xảy ra chuyện gì trên đường, mà quả thực cũng bị thương nhẹ, cần chữa trị.
Ngày kế, nghỉ ngơi tốt, Ngưu Hữu Đạo tiếp tục xuất phát.
Lần này rất thuận lợi, tu sĩ nước Hàn quả thực ước gì giết chết được Ngưu Hữu Đạo. Một kẻ có ngưng tụ Nam Châu thành lực lượng cường hãn đến mức lay động được cả nước Yến chính là uy hiếp lớn đối với nước Hàn.
Quan trọng hơn chính là, bị lợi ích làm mê muội, nhìn thấy trên tay Ngưu Hữu Đạo có khá nhiều linh chủng, người của Thiên Nữ giáo phát hiện tung tích của Ngưu Hữu Đạo muốn nuốt một mình, cũng không nói cho hai nhà khác, lặng lẽ phải một nhóm người truy sát Ngưu Hữu Đạo, kết quả là chìm thuyền trong mương.
Không đợi được tin tức, trưởng lão chủ trì của Thiên Nữ giáo tự mình dẫn người tới kiểm tra tình huống.
Lần này không giống như lúc đối phó nước Yến, động một cái đã phải lui. Đám người Tứ Hải đợi phục kích, quả nhiên đợi được đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3565614/chuong-1182.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.