Tư Đồ Diệu lắc lắc đầu, bất đắc dĩ thở dài rồi rút kiếm ra, nhưng ngay sau đó lại đơ người lại, ông ta nhìn thấy từ trong động phía sau Ngưu Hữu Đạo lại xuất hiện ra thêm vài người nữa.
Không phải ai khác mà chính là Vu Chiếu Hành và mẹ con Vân Cơ.
Thái Kim Tề cũng giật mình sững lại, không phải nói là chỉ có một mình Ngưu Hữu Đạo thôi sao?
Vừa rồi ông ta vừa mới hỏi đồng môn theo dõi dọc đường, cũng xác nhận được suốt quãng đường này chỉ thấy Ngưu Hữu Đạo đi một mình thôi, cả đường không hề nhìn thấy thêm người khác.
Ba người Vu Chiếu Hành đi ra, mặc dù theo như ông ta thấy thì có vẻ chẳng thay đổi được điều gì, nhưng vẫn khiến ông ta mơ hồ cảm thấy không bình thường, lập tức hét lên: “Tư Đồ Diệu, sao còn chưa ra tay?”
Ngưu Hữu Đạo đột nhiên làm phép, hét lớn lên: “Không để ai sống sót, ra tay!”
Bầu không khí khác thường ở nơi này khiến người ta chưa kịp cảm nhận, một gã đệ tử Linh Kiếm sơn đã kinh ngạc hô lên: “Thái sư huynh, mai phục, có mai phục!”
Thái Kim Tề lập tức quay đầu lại, bên cạnh đột nhiên vút qua một tiếng, dây leo mọc trên đá núi bên cạnh đột nhiên vút ra như một chiếc roi.
Giống như một lưỡi dao sắc bén xỏ xuyên qua sườn ông ta, tiến thẳng vào nội tạng ông ta, máu tươi bắn tung tóe.
Dây leo mới vừa rồi còn nhìn rất tươi đẹp xán lạn, nháy mắt đã tràn đầy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3565607/chuong-1175.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.