“Năng lực người khác thì muội không rõ, nhưng với bản lĩnh của Đạo gia, muội tin rằng huynh ấy có thể trở về. Muội tin tưởng huynh ấy nhất định có thể trở về. Mọi người hãy tự lo thân, đừng để không thu lại được.”
Dứt lời, nàng lại lau nước mắt rời đi.
Nhiều năm như vậy, hôm nay là lần đầu tiên nàng kích động nói ra những lời trong lòng mình như thế.
Thương Triều Tông tức điên lên, thở hổn hển: “Tại sao lại như vậy? Thanh nhi vốn rất thông minh, tại sao lại nói mê sảng như thế? Tại sao một người đang rất tốt lại biến thành cái dạng như vậy?”
Lam Nhược Đình hung hăng lôi y lại, liên tục trấn an: “Vương gia, không nên tức giận, không cần thiết. Mấy cô gái mới lớn thường hay có những lúc xử trí theo cảm tính. Mới biết yêu đều không tránh được đâu, về sau sẽ tốt, về sau sẽ tốt.”
Thương Triều Tông quay đầu lại hỏi: “Mới biết yêu? Ngươi nhìn biểu hiện của nó có giống như mới biết yêu không? Đã đến tình trạng ăn nói mê sảng rồi đấy. Bây giờ ta lo lắng không biết nó có phải vì mặt của mình mà nghĩ quẩn, đang trốn tránh điều gì đó hay không? Binh sĩ bên dưới vì quá sợ hãi giết chóc mà đã từng xuất hiện tình huống này. Ta đã gặp qua, triệu chứng rất giống.”
“Ừm...” Lam Nhược Đình sửng sốt, suy nghĩ một chút, phát hiện đúng là có khả năng này, sắc mặt trở nên ngưng trọng: “Ta sẽ mởi pháp sư đến kiểm tra cho Quận chúa một chút.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3565599/chuong-1167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.